Thơ Lê Sông Văn

31/01/202000:00:00(Xem: 5598)

Tho Le Song Van

 

Tháng Giêng

 

Anh ở đâu ra vậy anh yêu

Hình như chúng ta từng gặp nhau

Trong giấc mơ, đâu đó

Khi em lớn lên như tai ương

Và anh bước ra từ phế tích

 

Cám ơn cơn mưa vừa trở lại mặt đất

Cho em nhìn thấy anh

Nơi tháng Giêng đang tới

 

 

 

Một Ngày Mới

 

Ngày lên

Tôi rạng nứt

Thao thức từng chân lông

Nỗi bỏ quên từ lâu

Lỡ loét

Nứt ra anh

 

Ngày lên

Ngủ mê trong nắng cháy tóc

Khét thịt da

Tôi quay về mặt trời

Nuốt đốm lửa đỏ vào tim

Tình yêu thành tro

Úp mặt gọi tên anh nức nở

 

Chớ ruồng bỏ em

Ngày rạng rỡ

Em là bào thai của anh

Tôi là hài nhi mới sinh

Mặt trời xuyên qua tôi

Anh chẻ tôi ra và rưới lên tôi dục vọng

Tôi lớn lên rùng mình mãi như thế

 

Một ngày mới

Ngày lên đồng bất tận

Và mặt trời trong veo

 

 

Cúng Giao Thừa

 

Giao thừa đốt lửa châm nhang

Những ma cùng quỉ rộn ràng đâu đây

Lạy ông tôi ở bụi này

Hôm qua bùa ngải ếm đầy chỗ tôi

Giờ này nơi ấy xa xôi

Vàng hương ai đốt một lời hiển linh

Gõ tiếng mõ, tụng bài kinh

Hồn xiêu phách lạc một mình tôi đi.

 

 

 

Hát dạo

 

Tôi đi

giữa mùa lập dị

bước điệu từ bi

nhìn trời

hát ru con sáo.

 

“Ai đưa con sáo sang sông

Để cho con sáo sổ lồng bay cao”

 

Tôi đi

mùa trăng sao

Hát ru mặt đất

tìm một chỗ nằm

nhìn trời sâu thẳm

ngửi nén nhang người tình cắm

lặng thinh cười.

 

Mùa lập dị

Oi bức

Tôi bước điệu từ bi

Loanh quanh mặt đất.

 

Hát:

“ai đưa con sáo sang sông”.


Sinh Nhật

 

Mọc lên từ cây cối

mùa xuân mềm mại

sáng

em bỗng dưng thấy mình óng ả

trong mắt anh

cùng màu xanh của lá

 

Tháng Giêng

những ngày nắng nhẹ

mùa màng thỏ thẻ

em vén tóc

rùng mình vì nụ hôn anh

những giọt nắng trôi nhanh trong mắt

cảm giác trẻ lại

cắn thử môi

giật mình thấy

chiếc lưỡi mềm trong răng

nôn nao chờ

thố lộ

điều bí mật ngàn năm ai cũng biết

 

Như mùa xuân

mọc lên từ cây cối

em ra đời và yêu anh.


Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
điện thoại di động reo / chuông gió reo / thanh âm chất chồng ngổn ngang / khép cửa nhốt ráng chiều / nằm yên cô đọng từng khoảnh khắc...
Thơ của hai thi sĩ Nguyễn Hàn Chung & Trần Hạ Vi...
Thơ của các thi sĩ Huỳnh Liễu Ngạn, Trần Hạ Vi, Thy An, Ben Oh
chỉ là trò đố chữ em có biết thế nào khi em là người hành khách duy nhất nếu đó là nơi xa hơn nơi tôi xin em đừng đi.
cùng em lập địa hoang đàng | từ phơi mở với tình tang | rập rờn | bóng nắng chiều | thổi | cô đơn | vào trong lục tía | hồng ngôn cực tình
Thơ của Nguyễn-hòa-Trước, Quảng Tánh Trần Cầm, Trần Hoàng Vy, Hoàng Thị Bích Hà, Trần Yên Hòa...
Những tương phản | chiều sâu và bề mặt | hai bên của đồng tiền không nhìn thấy nhau, là một nhưng xa lạ | Cháy lên hay tan vào đất | lá đơn sơ chỉ có hai chọn lựa
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Nhà phê bình văn học Trung Quốc đời nhà Thanh, Viên Mai, có nói, “Làm người không nên có cái tôi, nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. Thi hào Tagore cho rằng, “Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ảnh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong”. Cả hai nhận định này đều đề cao cái Tôi-làm-Thơ, và cách biểu hiện những thuộc tính về Tôi ấy như thế nào trên ngôn từ thơ. Có hai yếu tố không ai phủ nhận được là cảm xúc và sáng tạo, chính hai yếu tố này định hình phong cách của nhà thơ. Cảm xúc thực được chuyển tải qua thi ngữ, thi ảnh mới mẻ, cá biệt, thì thơ càng có sắc thái nổi bật để lại dấu ấn riêng trong lòng người đọc, dường như không quá để nói rằng điều này định đoạt sinh mệnh một bài thơ. Thơ chỉ thực sự sống khi nó phản ảnh được bản ngã độc đáo của nhà thơ.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền