Người Về

26/04/202015:50:00(Xem: 4677)

 

 

Trời rạng muôn phương với trăng sao

Đất rung bảy lần cùng núi rừng

Người về rực rỡ vườn tuệ giác

Thiên nhạc dặt dìu khúc xưng dương.

 

Trần gian thống khổ bao đời kiếp

Bảy bước đơm hoa mở đường về

Trí tuệ xua tan ngàn năm tối

Từ bi trải rộng vạn nẻo mê.

 

Thị hiện đi ngang đời tục lụy

Hóa độ hằng hà mộng phù sinh

Đại dương ảnh hiện trăng miên viễn

Dạt dào sóng vỗ nhịp vô thinh.

 

Từng đến từng đi từng lưu trú

Hay vẫn chưa từng với mộng trung (1)

Nhẹ cười phiêu diêu thân dặm lữ

Gậy trúc qua đường nghiêng bóng không.

 

Một thuở ngang về

Xôn xao cuộc thế

Căn nhà bốc lửa

Rường cột đổ nghiêng

Hớt hãi bầy đàn

Vẫn còn giành nhau ghế cao ghế thấp

Lặng nhìn thế sự trong đêm

Núi tuyết nghìn năm tịch mặc

Cánh phụng hoàng không lẫn giữa bầy quạ đen

Ôi đời, ôi thế nhân, hãy yên lòng tranh ngôi phù phiếm

Ta về đây không vì quyền chức, cao danh

Ta về đây mở một con đường

Con đường phủ nhận mọi con đường

Con đường cô liêu chỉ một hương vị

Tuyệt nhiên không lời

Bất động như như (2).

 

California, ngày 25 tháng 4 năm 2020

Kính dâng Thầy Tuệ Sỹ nhân mùa Phật Đản

Vĩnh Hảo

www.vinhhao.info

 

 

 

____________

 

(1)          “Như lai giả, vô sở tùng lai, diệc vô sở khứ, cố danh Như lai” (Như lai ấy không từ đâu đến, cũng chẳng đi đâu, nên gọi là Như lai. - Kinh Kim Cang).

(2)          “Vân hà vị nhân diễn thuyết? Bất thủ ư tướng, như như bất động” (Thế nào là vì người diễn nói? – Không chấp nơi tướng, như như bất động. – Kinh Kim Cang)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
"Rơi" là một bài thơ trích trong tuyển thơ Tháng Năm Là Mộng Đang Đi của nhà thơ Nguyễn Thị Khánh MInh, xuất bản nay mai. Chỉ trong một bài thơ ta có thể có cái nhìn trải rộng bao quát về kiếp người, từ lúc "Rơi vào bụng mẹ đầu thai," cho đến lúc "Hóa thân sương hạt chơi vơi cõi ngoài." Và giữa hai mốc điểm đến và đi đó, là: Tan sương bao kiếp giấc mơ / Trôi đi bao nỗi ngẩn ngơ kiếp lời / Dường như là tôi đang rơi… Việt Báo trân trọng giới thiệu.
Tim giờ đây đã mỏi. Đập mãi cả triệu lần. Còn một chút phân vân. Nhớ hồn nhiên tuổi ấy. Thời tình yêu trang giấy. Vẽ biết bao hình hài. Tóc lượn, tà áo bay. Còn chăng? Trơ thân hạc...
hình bóng xa xa bên trái, em chỉ tôi | nụ cười cô lập | những tòa nhà gắng sức cào bầu trời mà không gây thương tích | vẻ đẹp, tay người | giấc mơ vô tận, những con số chồng chất lên nhau
Thơ của ba người: Nguyễn Hàn Chung, Lê Hưng Tiến & Trịnh Y Thư...
Một chút gì gợn lên nơi mùi cà phê sáng, nơi tách trà nhâm nhi buổi xế chiều, nơi ly vang đỏ nồng đêm tối, làm cồn cào nhớ đến câu thơ đã đọc từ lâu lắm, thơ xưa chăng, nhưng sao cái rung động hôm nay về nó vẫn làm ta xao xuyến đến vậy.
khuôn trăng gần đầy, rất sáng / vỏn vẹn một mảnh tình che đậy / cơn ái ân vụt tắt / hừng hực thanh âm / rồi những giấc mơ thì thầm...
Bài thơ của nhà thơ Trần Mộng Tú được đọc tại tiệc mừng Thượng Thọ và Vinh Danh Nhà Văn/Giáo Sư Doãn Quốc Sỹ do nhiều hiệp hội tổ chức (gồm Hội Cựu Giáo Chức, Hội Hùng Sử Việt, Viện Việt Học...)