Người Về

26/04/202015:50:00(Xem: 4609)

 

 

Trời rạng muôn phương với trăng sao

Đất rung bảy lần cùng núi rừng

Người về rực rỡ vườn tuệ giác

Thiên nhạc dặt dìu khúc xưng dương.

 

Trần gian thống khổ bao đời kiếp

Bảy bước đơm hoa mở đường về

Trí tuệ xua tan ngàn năm tối

Từ bi trải rộng vạn nẻo mê.

 

Thị hiện đi ngang đời tục lụy

Hóa độ hằng hà mộng phù sinh

Đại dương ảnh hiện trăng miên viễn

Dạt dào sóng vỗ nhịp vô thinh.

 

Từng đến từng đi từng lưu trú

Hay vẫn chưa từng với mộng trung (1)

Nhẹ cười phiêu diêu thân dặm lữ

Gậy trúc qua đường nghiêng bóng không.

 

Một thuở ngang về

Xôn xao cuộc thế

Căn nhà bốc lửa

Rường cột đổ nghiêng

Hớt hãi bầy đàn

Vẫn còn giành nhau ghế cao ghế thấp

Lặng nhìn thế sự trong đêm

Núi tuyết nghìn năm tịch mặc

Cánh phụng hoàng không lẫn giữa bầy quạ đen

Ôi đời, ôi thế nhân, hãy yên lòng tranh ngôi phù phiếm

Ta về đây không vì quyền chức, cao danh

Ta về đây mở một con đường

Con đường phủ nhận mọi con đường

Con đường cô liêu chỉ một hương vị

Tuyệt nhiên không lời

Bất động như như (2).

 

California, ngày 25 tháng 4 năm 2020

Kính dâng Thầy Tuệ Sỹ nhân mùa Phật Đản

Vĩnh Hảo

www.vinhhao.info

 

 

 

____________

 

(1)          “Như lai giả, vô sở tùng lai, diệc vô sở khứ, cố danh Như lai” (Như lai ấy không từ đâu đến, cũng chẳng đi đâu, nên gọi là Như lai. - Kinh Kim Cang).

(2)          “Vân hà vị nhân diễn thuyết? Bất thủ ư tướng, như như bất động” (Thế nào là vì người diễn nói? – Không chấp nơi tướng, như như bất động. – Kinh Kim Cang)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Người đàn ông / đứng trên balcon hút thuốc / anh ta thả những cái vòng tròn khói
Cứ chia hai phe tàn hại, nguyền rủa nhau, chém thương tích vào hồn dân tộc. Yêu nước nào sao không yêu nước mình?
Còn chút lương tâm nào không, sao nhởn nhơ, hưởng thụ, bỏ thí dân tộc? Học nhiều làm gì, chỉ phát huy ganh tị, muốn hơn người, sắc diện âm u, chải lóc, mang gương, thắt cà vạt, gọi là nhân phẩm?
Tháng lạnh, / Em chưa về cuối đông / Hỏi thăm lối sỏi, bụi gai hồng / Sỏi ngây ngô gội sương đêm trắng / Mai, thấy trồi xanh ngọn cỏ bồng
Con đường ven biển, mưa sa / Bỗng dưng thổn thức nhạt nhòa lệ rơi!? / Mưa hay lệ, / Hỡi tôi ơi! / Vầng trăng ngày ấy đầy vơi nỗi niềm / Đã xa? Hay vẫn hiện tiền? Đã quên?
Chuyện ngày xưa tự bến bờ / Phải rằng ngẫu nhĩ tình cờ gặp nhau / Mở ra một bến giang đầu / Khởi dòng tộc Việt quả bầu trăm con
Em mất một trăm ngày / Hương còn đầm khăn áo / Chị tung áo khắp nhà / Nỗi buồn không tiếng động
Không có khoảng cách không có khẩu trang lồng ngực không thở tim vẫn bang hoàng Tóc xanh tóc trắng nghiêng đầu vào nhau tuổi trẻ tuổi hạc cùng chia sợi sầu
Tôi vàng không trắng được đâu / cha con cháu chắt cũng màu đó thôi / trắng làm sao được hỡi ơi / vàng đen cũng đức Chúa Trời thai sinh
Một mai đây đất nước này trở lại / Đón bình minh, trong ánh sáng chan hòa, / Chúng ta cùng nối lại bản tình ca / Khi Cô Vi đã lui vào dĩ vãng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.