Pandemic

08/08/202011:01:00(Xem: 3760)

Không ai muốn thấy điều lẫn tránh

của mùa tai ương

cuộc sống không dễ dàng

thu hẹp đến độ không ngờ

người người nhìn nhau bên kia lằn ranh giới hạn

ai cũng phải tìm về

một nơi mà một thời

người ta gọi là tổ ấm!

và một thời từng bẳng lãng quên

bằng những biện minh có thật 

là nơi trú ẩn

hay chỉ một nhà tù?

mà tự do

không nơi biểu hiện

chỉ còn là khẩu hiệu phóng túng

trên tiếng cười reo đắc thắng của tuổi trẻ hôm nay

không tự do tự nguyện

hay bắt buộc tự do?


Không phải ai cũng muốn

vì người ta không thể ác tâm với chính mình

lại dễ dãi với điều đớn đau giấu mặt

vì tự do không thể nói,

không thể định nghĩa, 

mà chỉ có thể hiểu và tự hỏi 

sống không thể thiếu tự do 

nhưng hôm nay

cái chết có quyền tự do chọn lựa?

bên kia quê nhà/ai cũng có một quê nhà!

bao con người có quyền tự do chọn lựa?

hay chính trị đào sẵn cho mỗi người

một nấm mồ tự do dân chủ? 

thế nên

chúng ta cứ phải lưu đày trên chính quê hương

hay lang thang khắp nơi

mà không bao giờ được tự do chọn lựa?

 

pandemic hôm nay 

bắt đầu

cuộc đầu phiếu vĩ đại

cho những giá trị con người

từng bị mất cắp

từng bị chôn vùi

dưới đống tro tàn ngụy tín

hay bị lừa đảo, sang đoạt vào tay bọn cơ hội

liệu có quá trễ cho con người, 

cho bao quê hương, 

cho những đất nước

sống thường trực với sự khuynh đảo chính trị

của lũ mị dân, độc tài, đạo đức giả

là thứ pandemic kinh niên của nhân loại

năm nay không ai bầu

coronavirus 

đại biểu

cho nỗi khốn cùng loài người

đắm chìm trong thời mạt vận đạo đức

chết đuối luân lý trong đống bùn sình chính trị tai ương 

trong khi

chiến tranh chưa đủ cho con người 

nhận ra bàn tay đẫm máu của mình

Và lầm lẫn giữa sự kiêu ngạo truyền thống

Với hạnh phúc có từ sự yêu thương, khoan thứ,

ân cần tử tế với nhau

như

tay trái cầm súng

tay phải ban phát thực phẩm 

và trên đầu môi chót lưỡi gia ân

thì bóng tối sau lưng mỗi người

là huyệt mộ đào sẵn

của những kẻ đại diện

cho quyền lợi số đông

chờ kết cuộc một lời hứa hẹn!


Pandemic

bàn tay công lý

dành cho lũ người

phung phí không chút tiếc thương

lòng trắc ẩn một thời thượng đế 

khai sinh ban cho họ bóng tối hôm nay

đã chôn vùi bao khát vọng thiết tha

dành cho thuở chào đời

bập bẹ tiếng kêu yêu thương,

nụ cười hi vọng

tiếng khóc bình minh cuộc đời

và vinh danh khốn khó để

vượt qua những tường thành 

dị biệt hôm nay

có bao cái chết bất minh?

trong ánh sáng le lói công lý què quặt

soi qua khe hở quyền lực

tai vang tiếng kêu hấp hối của nạn nhân

“tôi không thở được!”

Vì bị đè dưới sức nặng của kỳ thị chủng tộc, 

nên hòn đá Pandemic

đang trở thành quả núi 

trên vai mọi người

cho mùa địa ngục

cho thời tai ương

mà Sisyphus phải vác trên lưng

leo lên đỉnh núi cao cốt ném bỏ nỗi cùng khốn con người 

rồi xuống núi nhặt lên như niềm hi vọng

để tiếp tục chịu hình phạt 

vì dám lừa bịp đánh tráo cái chết 

với sự sống muôn đời bằng chính 

những giá trị một thời vun đắp 

pandemic

di sản của những phản bội 

tráo trở con người hôm nay!


lê lạc giao

8/2/2020

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
mặt trời lấm lem sau cuộc rượt đuổi / cơn ác mộng đứt nối chưa kết thúc / những vết máu còn tươi rói loang lỗ chỗ / trên chiếc áo khoác xám tro xếp gấp nhầu nhĩ / vật vờ dưới đám mây bất định treo trên đầu...
Thơ của hai người từ lục địa Châu Âu, Thy An & Chúc Thanh...
tình yêu là sự phản bội | tình yêu là mùi cháy khét của rượu dỏm trong con hẻm | tình yêu là thép nguội | tình yêu là con gián | tình yêu là hộp thư | tình yêu là mưa rơi trên mái khách sạn rẻ bèo nhất ở Los Angeles
Thơ của hai người: Quảng Tánh Trần Cầm & Thy An...
Hà Nội phố, là tình yêu hơn cả tình yêu, là nỗi đau hơn cả mọi nỗi đau, là niềm day dứt hơn cả mọi niềm day dứt của Phan Vũ...
Tiếp tục giới thiệu trang Thơ Tháng Bẩy với thơ của ba người: Trần Hoàng Vy, Kim Loan, Trần Hạ Vi. Ba người với ba phong cách, ba thi pháp, ba nguồn cảm hứng, ba cảm xúc khác nhau…
Những câu thơ chân tình, cảm động, và xót thương của thi sĩ Trần Mộng Tú cho nhà văn Bùi Bích Hà nhân giỗ đầu của nhà văn...
Thơ của ba người: Trần Hạ Vi, Chúc Thanh, Quảng Tánh Trần Cầm...
Nguyễn-hòa-Trước là nhà thơ hiếm hoi còn làm thơ xuôi ở hải ngoại (và có lẽ ở cả trong nước). Thơ anh là thơ Ngôn ngữ. Ở đây ngôn ngữ chiếm địa vị độc tôn. Tinh tuyền. Kỳ ảo. Luôn luôn mở ra những chiều kích mới mẻ lạ lùng trong tâm trí người đọc, bởi trong lúc đọc một câu thơ, bạn sẽ không tiên liệu được câu kế tiếp sẽ là gì, nói về cái gì. Thực chất, đừng đòi hỏi thơ họ Nguyễn nói về cái gì, hãy xóa tan đi mọi định hướng, định hình cho thơ, sự vật ngoài-thơ, phi-thơ đều không có giá trị, mà hãy nhận chân Cái Đẹp của nghệ thuật do nhà thơ cống hiến. (TYT)