Thơ Trần Hạ Vi

18/08/202216:02:00(Xem: 3864)
DTChinh_2
Tranh Đinh Trường Chinh.



Người nuôi ảo tưởng

 

Em là người nuôi ảo tưởng

Buồn là tính chuyện ‘nuôi’ anh

Thần giao dịu dàng ôm ấp

Cách cảm nhè nhẹ màu xanh

 

Bên anh bên anh bên anh

Tâm tưởng quyện hòa kết mộng

Lời thương muôn chiều đồng vọng

Ảo mờ cuốn giấc mơ anh

 

Status không có người like

Ngoài anh chẳng ai đọc được

Cheo leo vắt vẻo mấy lượt

Xé rào khắc khoải nhớ em

 

Biên giới không mưa khát thèm

Mùa hạ cháy rừng đỏ lửa

Khói bụi cay nhòe đôi mắt

Kèm nhèm xước nỗi nhớ em

 

Người ta biết môi có mềm


 

Bài thơ hoa mai
(Tưởng nhớ cái chết của Thiền sư Thích Nhất Hạnh)

Bài thơ viết dang dở
Sau cánh cửa khoá trái
Bức tường gồ ghề

Những nhà sư khoác áo nâu dấn thân xuất thế
Đêm qua rụng xuống
Một bông mai
Từ trên cành cao nhất, đẹp nhất

Bài thơ viết dang dở
Những động mạch hối hả chở oxy
Chữ nằm im như những hồng cầu chết lặng
Trong tĩnh mạch

Đất nước giao tranh mấy ngàn ngày ly loạn
Biết đâu đúng đâu sai
Công và tội phân hai
Tiếng đời, miệng thế
Chỉ lòng nhân tồn tại

Bông mai vươn mình chui lớp vỏ gai
Đi đày vắt vẻo bên ngoài chấn song
Đất nước ngục tù
Trái tim ngục tù
Lòng người khoá trái
Mấy mươi năm

Bài thơ viết dang dở
Những con chữ đòi hỏi phải được viết ra
Hàng ngàn hàng ngàn chữ tung tăng
Kết thúc đêm qua
Ở chương chín mươi lăm

Bông hồng cài áo lắng nghe tiếng trái tim túc tắc
Chánh niệm đập trong lồng ngực
Năm nhịp hẫng một nhịp
Chậm dần
Hoa mai nở
Xuân về


*
 

Anh, em và sự không toàn hảo


Anh, em, những người được gọi là khùng

Anh khùng hơn em

Em khùng hơn anh

Chúng ta đừng giành nhau nữa

 

Anh, em, những niềm tin rạn vỡ

Những nỗi đau chất chứa

Ngủ im im thi thoảng cắt cứa vào lòng

 

Có những vết thương vô danh

Và những vết thương có tên gọi

ẩn khuất câm thinh

dần chìm quên lãng

tội nghiệp phí hoài

 

Anh, em

Chỉ cảm được một chút tâm lành

Những ngây thơ còn sót lại

 

Bao nhiêu bao nhiêu tuổi đi nữa

Vẫn chưa bao giờ bước quá đôi mươi

 

Lạy Chúa lòng lành

Anh, em, cũng như bao nhiêu người

Chịu đựng và không biết mình chịu đựng

Là vui.

 

-- Trần Hạ Vi

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
tôi hát lẩm nhẩm | như bông sen tưới tỏa | ngợp ngời tôi làm thơ loạn kinh thiên | trên dưới ngang dọc bần thần | lúc hừng hực lúc câm
Em nhan sắc đồi câm / Tôi ù lì bến chải / Máu những giọt rất thầm / Tới khấc tình bãi nại / Cứu rỗi một nhành cây / Buồn lên thập tự giá / Hồn ma xưa hiện ngày / Xuống vũng đêm đày đọa
Tôi đến thăm một thành phố miền đông ngẩn ngơ trước rừng thu rực rỡ chiếc kiềng vàng trên áo cô dâu đỏ màu đau thương nơi đó cũng rất tươi...
Làm sao em vá vầng trăng khuyết | Rọi xuống đêm tìm một giấc mơ | Trăng ngã bóng ai ngoài hiên lạnh | Khe khẽ theo em dỗ giấc chờ...
hương môi thơm tuyệt cú mèo/ ngất ngây hồn vía bay theo mây trời/ bồng bềnh nào phải chơi vơi/ quen từ chướng nghiệp gẫm cười ngất ngư / cài khuy áo ngực hình như / với em tùng tiệm thặng dư ngôn tình / ô hay, nữ tính lặng thinh/ kiêu sa đi chứ để hình dung ta!
Về đây yêu thương những | Gió lạnh trên đồi mây | Lời người như kiếp bạc Vin hờ một ngón tay
Chuyện này không ăn ảnh | và phải mất nhiều năm. | Mọi ống kính đã đi | đến một cuộc chiến khác.
nghe thời gian chập chờn trên con sóng | lạc lối trong tạp âm tạp điệu tạp niệm | một ngày hụt hơi thất lạc cõi manga.
Mẹ lau nước mắt con thuyền | về nơi thuỷ phủ* | nợ | duyên | đắm chìm
Phố nhiều sương bay | Đồi chuông khàn đục | Tan lễ sáng này | Em mang ân phúc | Nắng về tinh khôi…