Tiếc Thu

23/10/202209:37:00(Xem: 3823)

japanese lake

Tôi thích ngắm những buổi chiều lá rụng

Nghe bâng quơ tiếng thở của thời gian

Những con đường thơ mộng một màu vàng

Đang run rẩy theo từng cơn gió bụi

 

Là tôi biết mùa thu đang tàn lụi

Mây lững lờ trôi níu kéo tơ vương

Để hồn tôi xao xuyến suốt đêm trường

Mang trăng xám chơi vơi vào giấc ngủ

 

Là lễ hội Halloween ma quỷ

Lũ trẻ con hớn hở một ngày vui

Áo quần, hoá trang những khuôn mặt người

Trick-Or-Treat rộn ràng từng góc phố

 

Tôi đã ước trở lại thời thơ bé

Đêm trung thu phá cỗ đón trăng rằm

Mơ bay cao thăm chú Cuội chị Hằng
Có thiên đường thênh thang trong ánh mắt

 

Dù vẫn biết thu nơi đây rất ngắn

Đến rồi đi, như giấc mộng, tình cờ

Tôi lang thang chưa viết hết bài thơ

Nức nở thương hàng cây trơ trụi lá

 

Là tôi biết mùa đông đang gần quá

Tuyết sẽ phủ đầy trắng xoá mọi nơi

Ngày vội đi qua, cho bóng chiều rơi

Trời đất hoang vu màu buồn man mác

 

Còn đâu nữa lá khô bay xào xạc

Để tôi ngẩn ngơ hỏi gió về đâu?

Nên chiều nay nhìn lá úa thay màu

Bỗng thấy tiếc mùa thu vàng ngây ngất

 

Kim Loan

(Edmonton, Nhìn Mùa Thu Đi)

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
người kể con chim hồng nói pháp/ hả hê không mỏi mệt trên vòm lá xanh/ dưới cội cây âm u/ giữa muôn cái cong và ngược
Valentine ngày rung động/ Đông Tây tìm gặp lại nhau/ hai trái tim thật gần/ hai bờ vai thật yên
Rưng rưng giọt lệ ở ngăn tim/ hoang bóng cơn mưa mùa trái đắng/ sâu hút trên cồn đá màu sương/ vẫn mênh mang một chốn về/ giao kết với thời gian biển lận...
thơ viết lên từng hàng da diết/ như nhánh sông đi qua thành phố/ như cơn mưa rót vào tim người/ngày đầu năm những nỗi nhớ có ai hay …
tôi không thể nào quên được hình ảnh/ hai con khỉ bắt chí rận cho nhau/ qua nhiều tháng năm/ hai con khỉ dần dà lão hóa/ (không thoát khỏi lẽ vô thường) ...
Sáng mùng ba Tết nắng lên tươi/ hương nồng từ biển gió lay mời/ ngoài hiên giò lan tía nở rộ/ lòng ta mở rộng đón đất trời...
Thả lỏng hết canh đời nhức nhối / vành đai nghiệt ngã của thông đồng / cái chết. niềm đau chìm thất lạc / một thoáng tâm thiền nơi ngộ không
thở lên cầu lộng chân mây/ loa xa nhánh nữa cởi vai sông triền / từng say đắm rượu bách niên / cây nhân gian sẽ nhện phiền muộn giăng / bím thư sinh bới lọn mầm / lưới yêu mị chải lệch tâm lược ngà / nhá nhem đóm lội tịch tà / cái hôn ám cũ tách ra giữa vời
Một nhà phê bình văn học ngoại quốc đã nói đại ý: Nếu các nhà thơ hiện đại không có độc giả, họ có thể tạo ra độc giả. Đây thuộc vào phần lớn thi tài của nhà thơ. Để có được một bài thơ ra thơ, nghĩa là, được sinh ra từ cảm xúc thực, có sự mới lạ của chữ và nghĩa, và ít nhất là có nhạc thơ. Thơ hiện đại có khi nghiêng về lý sự mà coi nhẹ cảm xúc. Làm thế nào để một bài thơ triết lý, suy tư, gây được rung động Thơ nơi người đọc? Thơ Nguyên Yên có một gợi mở như thế. Thơ của cô trầm tĩnh, đầy những suy tư triết lý, và táo bạo một cách sáng suốt để không phá đi thẩm mỹ từ của thi ngữ. Cô tôn trọng thi ngữ, cô triết lý bằng cảm xúc thơ (là khi trái tim phỉnh cái đầu… ), và vì vậy dòng thơ hiện đại của cô bật lên được nhạc chữ rất riêng của thơ tự do, đọc lên, có được cảm xúc đọc một bài thơ, cảm được cái mới lạ của chữ, nghĩa, hình ảnh. Suy tư mà vẫn ánh lên nét thơ mộng, lãng mạn, đặc biệt là những bất ngờ ở cuối bài thơ. Đó là những yếu tố mà thơ Nguyên Yên đã chinh phục được người đọ
tôi xòe bàn tay gọi màu vàng / gọi màu cam màu đỏ của ráng chiều. gọi màu xanh của mây trưa. ôm hôn những cánh mỏng phía trên đầu gió / nhưng trái tim tôi không quyền phép bàn tay tôi quá nhỏ / đóa hoa không màu