TRANG THƠ

23/02/202311:08:00(Xem: 2822)
nguyetcam 1
Tranh Đinh Trường Chinh.



TRẦN HẠ VI


 

Yến thương

 

người vẫn đó, chưa bao giờ lỗi hẹn

chốn hoang mang/ tôi bán, mảnh chung tình

những lơi lả: cợt đùa màu rêu. biển

người vỗ về, ôm ấp một sinh linh

 

ơn thánh khiết/ mùa tàn trăng. năm trước

giọt tái tê nhuộm, tím, một cánh đồng

người đã đến; đuổi đi. loài dị. mộng

tôi vẫn ngồi. ôm mặt, khóc dòng sông

 

loài chim hiếm/ bay qua, rừng, tuyệt vọng

phiến môi ngoan. ngậm đắng. mảnh đông. tàn

người ve vuốt: đầu đời, con yến, nhỏ

bao dung lòng. tôi tức tưởi, riêng, mang

 

và đêm ấy, tôi yêu người, rất lạ

giữa bão dông, cơn hưng cảm. mở lời

và từ ấy, người bên đời, dỗ, nín

một ngàn lần: con yến khóc, bi thương

 

 

Khúc bn mươi
(Tưởng nhớ em Võ Thị Trúc Linh)

 

Và nhẫn nại giết hồng trần nửa mảnh

Phiến môi ngoan xin khép lại một lần

Em tàn yếu em gầy hơn lá cỏ

Ta quặn người gục xuống một niềm đau

 

Ngày cứ đến và đêm nào cũng khóc

Bốn mươi kia chưa chạm đến một lần

Gặp trong mơ dịu dàng em thầm thĩ

Bốn mươi rồi tuổi ấy sẽ tình chung

 

Đem can trường thử lòng người sương gió

Mộng sông hồ chết dở cạnh bức tranh

Và hôm đó em buồn như thức giấc

Vuột tay ngà lỡ sợi thơ mong manh

 

 

Tình ca Nova Scotia

 

tuyết trắng phủ Canada

tuyết trắng phủ Nova Scotia

 

ngồi trong bản tình ca đôi mươi nhân ba lần hớn hở

nụ hôn dưới làn tuyết trắng màu rạn vỡ

hai dấu giày anh giẫm

trái tim trắng mềm mịn em

 

đứa trẻ nằm dang tay tạo thiên thần

em tất tả xây bức tường băng

anh nhún vai bâng quơ

dắt tay hai đứa trẻ

đi qua một cơn mưa khác

cô ấy viết một bài thơ

yêu anh yêu anh

nồng nàn quá đỗi

 

em không ghen em chỉ tò mò

cô ấy yêu anh yêu anh yêu anh

cháy trơ trọi niềm tin hy vọng thất vọng đan xen tuyệt vọng

đợi chờ đợi chờ fiction hay non-fiction

em không đi đến cùng tận

lý trí hay giấc mơ

 

em yêu anh bằng một trăm bài thơ

em viết cho người đàn ông khác một bài thơ

cô ấy yêu anh bằng một trăm bài thơ

anh còn tiếc nuối tình yêu người đàn bà

em không ghen không nổi đóa

cát xa tuyết xa cát xa tuyết xa

 

những con sâu rùng mình tan ra

bọt lá mềm như lửa

con sâu nào hóa bướm

con sâu nào nuốt chữ trong thơ

con sâu của anh

hay của cô ấy bất ngờ

hay của người đàn ông vẫn nói lời mập mờ

về một cuộc hôn nhân

về những cuộc hôn nhân và gãy đổ

con chữ mặc áo cưới trắng viền đăng ten

có những sợi gai

 

chiếc cà vạt đỏng đảnh

chật vật một trăm lần anh thắt

gói bí mật

trong chiếc khăn quàng cổ

chiếc áo len mềm

quyển sách giấu một cành hoa

trang thứ hai mươi ba

 

chúng ta hát những bài ca

về tình yêu đôi lứa

nổi lửa và không nổi lửa

quá khứ hiện tại tương lai hậu tương lai

hiện đại hậu hiện đại hậu hậu hiện đại

 

con chữ ngủ gục giật mình tỉnh giấc

cởi truồng nhảy múa

và hôn anh...

 

*

 

TRẦN HOÀNG VY

 

 

Lim trăng

 

Tôi còn một góc liềm trăng

Giêng hai ngồi nhớ chị Hằng ầu ơ

Hai đầu trăng mắc câu thơ

Võng tình ru thuở ta chờ đợi nhau

 

Liềm trăng gói lại hương cau

Dấu môi đêm trắng hôn nhàu mặt em

Tóc mây che khuất mắt thèm

Lời vô ngôn ngón tay kèm bàn tay?

 

Hững hờ mi khép giấc say

Vầng trăng in dấu gối này là hoa

Chong chao khóe mắt mù sa

Dẫn ta khuất lối da ngà mùa trăng.

 

Dấu tay bấm lặn rồi hằn

Phôi phai nguyệt tận nhọc nhằn tình yêu

Cuối mùa ru buổi liêu xiêu

Mảnh trăng liềm khuyết yêu kiều chợt phơi...

 

 

T thời 4.0

 

Bạn xưa còn mất. Hồ như bụi

Chưa kịp chát, meo. Bàn phím buồn

Bạn mới. Hôm qua trên phây-bút

Cách mấy núi sông. Khác cội nguồn...

 

Ừ, thôi cứ gửi tình ta- tút

Chẳng ngại gì lai với còm men

Hãy cứ mở lòng ra đón gió

Mai mốt rồi cát bụi dần quen…

 

 

Mật ngữ

 

Truyền ngôn hiểu ý nghĩ người
xác thân giác ngộ và cười trên non
cao, tìm kinh pháp chữ son
sắc không, không sắc mật ngôn ngữ là
chánh tâm đốn ngộ chẳng cà
sa di đà Phật tất già lam tu…

 

 

Mùa sim

 

Mùa sim,
Đồi tím màu hoa
Em ngây thơ thuở
Tóc loà xoà hương

 

Một con bướm lạc
Ven đường
Ghé đồi sim
Gặp mùa hương vô thường!

 

Ai cài sim
Tuổi dễ thương
Ai môi tím ngọt
Thiên đường mon men

 

Mùa sim
Giọt tím mắt đen
Ngực sim ngày nhú
Dâng men tình buồn?

 

Ai say rượu ủ
Hơi suông
Mùa sim lửa tím
Hương cuồng thơm bay.

Áo xưa phơi tím
Đồi này
Sim hôm qua nở
Hết ngày tím dâng…

 

 

Ngộ

 

Ra sông,

Giặt cái sân si

Bóng mình dưới nước

Có khi cũng buồn?

 

Hốt nhiên,

Một chiếc lá buông

Tâm duy chợt ngộ

Bóng mình.

Vừa tan...

 

– Trn Hoàng Vy

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
điện thoại di động reo / chuông gió reo / thanh âm chất chồng ngổn ngang / khép cửa nhốt ráng chiều / nằm yên cô đọng từng khoảnh khắc...
Thơ của hai thi sĩ Nguyễn Hàn Chung & Trần Hạ Vi...
Thơ của các thi sĩ Huỳnh Liễu Ngạn, Trần Hạ Vi, Thy An, Ben Oh
chỉ là trò đố chữ em có biết thế nào khi em là người hành khách duy nhất nếu đó là nơi xa hơn nơi tôi xin em đừng đi.
cùng em lập địa hoang đàng | từ phơi mở với tình tang | rập rờn | bóng nắng chiều | thổi | cô đơn | vào trong lục tía | hồng ngôn cực tình
Thơ của Nguyễn-hòa-Trước, Quảng Tánh Trần Cầm, Trần Hoàng Vy, Hoàng Thị Bích Hà, Trần Yên Hòa...
Những tương phản | chiều sâu và bề mặt | hai bên của đồng tiền không nhìn thấy nhau, là một nhưng xa lạ | Cháy lên hay tan vào đất | lá đơn sơ chỉ có hai chọn lựa
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Nhà phê bình văn học Trung Quốc đời nhà Thanh, Viên Mai, có nói, “Làm người không nên có cái tôi, nhưng làm thơ thì không thể không có cái tôi”. Thi hào Tagore cho rằng, “Cũng như nụ cười và nước mắt, thực chất của thơ là phản ảnh một cái gì đó hoàn thiện từ bên trong”. Cả hai nhận định này đều đề cao cái Tôi-làm-Thơ, và cách biểu hiện những thuộc tính về Tôi ấy như thế nào trên ngôn từ thơ. Có hai yếu tố không ai phủ nhận được là cảm xúc và sáng tạo, chính hai yếu tố này định hình phong cách của nhà thơ. Cảm xúc thực được chuyển tải qua thi ngữ, thi ảnh mới mẻ, cá biệt, thì thơ càng có sắc thái nổi bật để lại dấu ấn riêng trong lòng người đọc, dường như không quá để nói rằng điều này định đoạt sinh mệnh một bài thơ. Thơ chỉ thực sự sống khi nó phản ảnh được bản ngã độc đáo của nhà thơ.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền