không là gì

25/07/202315:56:00(Xem: 2859)
nguoi_nguoi
Minh họa Đinh Trường Chinh

 

không là gì hết

chỉ là cái bệnh mọi người đều mắc, mỗi năm một vài lần

cổ họng rát, ho, không thể uống, ăn

ngay cả đồ ăn vặt

 

nhưng lại muốn khóc. ồ có khóc thật

chỉ thiếu nước mắt thôi

 

có ông dược sĩ kia nói điều này

nghe cũng có lý dù cái bằng cấp của ông được phát dưới thời mỹ nguỵ

-cái gì cũng nguỵ, chẳng lẽ kiến thức lại đáng tin-

đàn bà càng già càng khô khan

đàn ông càng già càng nhiều cảm xúc

kích thích tố giảm theo thời gian nên sự dịu dàng và tóc của người nữ ngày càng bớt mượt

và anh hùng tính của người nam ngày càng trượt xuống đồi

 

nếu trẻ hơn có lẽ nước mắt đã rơi

đầy một chung trà, chứng tích của cái đau quá lớn

chứng tích của những con vi khuẩn và sự đáng ghét, đáng khinh, đáng tởm

-nếu là vi trùng thì đã có thuốc trụ sinh rồi-

chứng tích sự mỏng manh của niềm vui, của sức khỏe, của đời người

chứng tích những hiện diện rất to không nhìn thấy được

 

cảm giữa mùa hè, kỳ thật

đổ lỗi thời tiết

đổ lỗi những người chạm tay đối mặt

 

nhìn con tàu và xác người tị nạn

nhìn trẻ con tìm sự sống trong đống rác

nhìn những thân thể còm cõi thiếu ăn thiếu mặc

bình thản

nhưng một nhúm vi khuẩn

có thể làm bật nước mắt

có thể là chủ đề của bài thơ, bài hát

 

điểm đặc thù của thời đại chúng ta

 

kc Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm qua ta đau cái lườn | Mưa đâu thấm lạnh vào | Sương | Miệt mài
3 giờ sáng thức dậy làm gì? Này cái xác mỏi mệt. / Chuột rút bắp chân. / Lấy gân. / Đạp không rớt nỗi niềm. / Điếu thuốc hút nửa chừng trong mơ nhắc điềm nhớ lần mẹ cấm hút thuốc. / Con bỏ thuốc lâu rồi nhưng hút trong chiêm bao. / Hơi thở tình nhà đã ám sâu trong phổi. / Những tối chờ khuya, chờ mẹ ngủ, mẹ chê khói hôi, thơm đến mê hồn. / Mẹ dạy mười điều con chỉ làm được một. / Rồi đột nhiên xa cách cả đại dương. /
tháng tư | có chút chữ trên giấy cũ | hình ảnh chưa nhạt phai | sợi tóc bạc thương thân ngày gió
là cuộc đổi đời | là giấc mơ mù quáng | là cuộc thí nghiệm xã hội đã thất bại | nuốt chửng người trong cuộc và diễn viên quần chúng
lịch sử cau mày | viết lại những thiên vị, hồ đồ \ nhưng bờ đê đã vỡ và tất cả trôi xuôi chiều nước mắt
Bạn đang nghe thấy gì trong khí hậu tháng Tư? / Tiếng kêu từ đáy huyệt cuối trời. / Tiếng gió xoáy những cột cờ tử thương tuẫn tiết. / Tiếng phố vỡ triệu mảnh thủy tinh cắt lồng ngực tháng tư rỉ máu mãi chưa khô. / Tiếng sóng hôi dao mùi hải tặc từ oan nghiệt một thời biển huyết. / Tiếng oan hồn dật dờ tìm về cố quận, đáy vực kia bầy cá hoang tảo mộ. / Tiếng hậu chấn từ tâm hồn con dân tháng Tư choàng lên thảng thốt. Dấu chàm xanh lưu xứ để nhận ra nhau. / Tiếng con bướm gáy trong giấc ngủ đôi bờ chiến tuyến. / Tiếng vô vọng của dòng thơ đớn đau, sỉ nhục trải dài trên đất đai tổ quốc. /Tiếng mong mỏi trên những dòng thơ đang vuốt mắt lịch sử, xin hãy chết yên, chết quên, và mở lòng ra ôm những vết thương, trồng lại bóng Quê Nhà…
“Chìm trong biển chết trôi tim người / Còn gì đâu tiếc thương xa xôi …” Chiếc tàu nhỏ rời bến Constantine, Algeria, chở Enrico Macias đến một nơi xa lạ, người lưu vong không bao giờ được phép trở về. Làm sao cánh chim di có thể quên lối cũ? Chiến tranh xua đuổi ông ra khỏi quê nhà. Tàu khởi hành không một người đưa tiễn. “Người tình ơi, ta xa nhau. Mượn đôi mắt em lên đường.” Với cây guitar làm hành trang, ông ghi lại, “J'ai quitté mon pays …”
Cuối tháng 3 nằm ngủ ngoài hiên nhà, quá khuya thức dậy đầu tháng 5. Mây xuống thấp nhập sương mù lên cao. Ánh đèn lảo đảo suốt đêm ý nghĩ nín câm, chờ trời sáng. Sớm dậy, xuống phố uống cà phê với bạn. –“Con ơi, nhớ về ăn trưa.” “Chiều con mới về, mẹ nhớ uống thuốc ho.”Một ngày lem lọ bình thường, tin chiến sự hòa giải. Không Nga, không Mỹ, không Trung quốc, chỉ Bắc Nam bắt tay. Huynh đệ một nhà cần gì hàng xóm.