TRỐNG TRẢI

15/08/202309:35:00(Xem: 3976)
minh-hoa-ann-phong
Minh họa Ann Phong



l
à sự vắng mặt của thứ từng hiện diện

sự im lặng sau tiếng nói hằng thân thiết

là khoảng trống đã một lần tràn đầy

là máu trong tim – ngưng chảy

 

là bầu trời vắng sao

đêm hoang vu không đèn

con đường thênh thang vô định

giấc mơ chưa thức - đã quên 

  

là lý tưởng sụp đổ

giải Nobel hòa bình bị thu hồi

người ôm bom nổ banh xác

không để lại lý do, chính kiến

  

là thả rơi linh hồn

giữa những vách đá hẹp

chung quanh không đài tưởng niệm

không đền ma quỷ thần thánh

  

là sự mỏi mệt tận cùng

chẳng còn điều gì kích động được ký ức

câu chuyện không nghe, không kể

nốt nhạc im hơi, bặt tiếng

 

là khi nước mắt khô đi

mọi thứ đều trở nên dư thừa

hiểu biết càng vô hiệu

những đốm loang không thể tẩy xóa

  

là khi đời sống không còn khiếp đảm

vết thương không hút tỉa

khuôn mặt người thương không còn diện mạo

sự trống rỗng không ngừng đục khoét

  

là chốn cuối cùng sau mọi sự hủy hoại

của một lần, một thời tín ngưỡng

tình yêu, con đường, ánh sáng, bản nhạc

cả bóng tối cũng không buồn nấn ná

  

là sự dừng lại – vĩnh viễn

ở đây – hay bất cứ nơi đâu

  

nguyên yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
từ tế bào da linh thể hóa khói tan vào hư không | cuồng chạy theo hổn hển nắm bắt | mở bàn tay trôi ra bóng ta khật khùng ngả ngớn
Chim một đôi | Lẻ một bạn | Trăng một chiếc | Niệm mình trăng
Tôi ở đây xa dăm ngàn cây số | Trái tim tôi trôi mãi chẳng tới bờ
Một khuôn mặt lành | Sao đời dị dạng | Đêm tha khúc quành | Vào ngày hạn hán
ánh lửa bếp lò bà ngoại đốt | tiếng chim ban sáng hót trong hồn | ba ngàn cánh cửa vào thế giới | giấc mơ mọc cánh chọc trời
tôi từng cô độc nhưng hiếm khi cô đơn | tôi đã thỏa mãn cơn khát của mình | ở cái giếng của chính tôi | và rượu đó thật ngon, | là thứ ngon nhất mà tôi từng uống
nửa cơn đau đầu đông | thu rồi lại nhen nhúm | hãy thở như ngô đồng | uống thu sương từng ngụm
những khuôn mặt thất sắc | những cái nhìn ngắc ngoải | những giọt nước mắt cam chịu đắng cay | rồi những trang đời dần khép lại | vùi chôn trong vô thức khôn nguôi.
tháng bảy tháng tám mùa hạ ân cần | trôi những nỗi niềm thật nhẹ | êm đềm hoa lá | em sẽ mở lòng gần gũi nhau hơn