TRANG THƠ THỨ BẨY

16/09/202310:07:00(Xem: 2053)
photo2
Tranh Đỗ Hoa.



NGUYỄN HÀN CHUNG

 

Mù mịt biển xanh

 

(Tưởng nhớ Hồng – Tặng Thu Tâm)

 

Gái lầu xanh Đạm Tiên bên Tàu chết

còn có được một nấm mồ

dẫu có sè sè nắm đất

 

Em là một chiến sĩ quân y tài giỏi

cứu chữa biết bao nhiêu chàng trai về với vợ con

có người vượt biên qua Mỹ thành công

về xứ huênh hoang khoe của

có người xoay ra buôn đất buôn nhà

thành đại gia bất động sản

không thèm nói một câu thương nhớ tiên triều

cũng có người bỏ mạng rừng thiêng nước độc

mãi mãi không về hoặc sống lắt lay tàn tật

 

Bạn em đã thành bác sĩ về hưu

kể với anh chuyến ra đi hãi hùng của em

(anh không dám kể lại)

vĩnh viễn em và bé không bao giờ về nữa

cô gái nước da đen giòn nụ cười cởi mở xoa đầu anh

bảo ráng học đi đừng có “leo cổng bỏ trường về”*

 

Ba mẹ chúng ta cũng đã thành mây trắng

anh thì đã qua tuổi cổ lai hy

chỉ có em là còn trẻ mãi cái tuổi non ba mươi

“bất hứa nhân gian kiến bạch đầu”**

 

Em và Bé thơ ngây bây giờ ở đâu

hơn bốn mươi năm rồi

chiều nay anh về quê ra biển Đông tìm em trên khói sóng

thấy gì đâu ngoài

mù mịt biển xanh

mù mịt biển xanh

mù mịt biển xanh.

 

Đã nhiều phen trèo cổng, bỏ trường về

xếp đạo đức dưới bàn chân ngạo mạn”

(Đinh Hùng)

 

** Giai nhân tự cổ như danh tướng

Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu

(Triệu Diễm Tuyết đời Thanh năm Khang Hy)

 

*

 

Lưu linh về xứ

 

Biệt tăm mặt ngắn mặt dài

bỗng dưng xuất hiện rạc rài nghiêm trang

chắp tay tạ xóm tạ làng

rưng rưng cắm mấy nén nhang trái lề

 

Gã ra viễn xứ làm thuê

về trông sang chảnh bộn bề đó em

xứ người dẫu có lọ lem

về quê chả lẽ lem nhem sao đành

 

Giữ trâu chăn vịt bu quanh

nỡ đâu gã lại vô tình giả lơ

thôi tiền dành dụm in thơ

thương không đủ hết bơ vơ, sượng sần

 

Chân xưa phồng cộm nổi gân

chừ non mơn mởn ra chân Việt kiều

nhón đi ngả ngớn liêu xiêu

thò tay bắt hụt bóng chiều qua mau

 

Nhớ hôm gã sắp lên tàu

mấy bông bí mấy dây trầu níu dai

cái tên đã rạc đã rài

ráng thơ mà giống y bài hú vong!

 

(Trích Thơ tuyển MÀU SƯƠNG RIÊNG RỚT, 2023)

 

***

TRẦN HẠ VI


Rồi sẽ có hòa bình

 

Tờ Washington Post thông báo

Phải mất 757 năm

Để gỡ hết mìn ở Ucraina*

Trên 67,000 dặm vuông đầy mìn rải rác

Tưởng tượng mảnh đất to bằng bang Florida

Không có chỗ đứng an toàn cho một đoàn xe

Hay cả đất nước Uruguay sẵn sàng phát nổ

 

Chiến tranh kéo dài niềm tin sụp đổ

Những lời cáo buộc của cả hai bên

Những công sự dài, hố bom, xe tăng, đạn pháo cùng tên lửa

Người ta cứ tăng dần cấp độ

Tàn phá đau thương

 

Hàng ngàn người Ucraina ngã gục sa trường

Hàng ngàn người Nga ngã gục sa trường

Vòm thánh đường Odessa nát vụn

Đến bao giờ con người mới buông tay cầm súng

Để hát lên khúc hát hòa bình

 

Chặng đường của Ucraina gian khổ hy sinh

Máu xương giành lại từng tấc đất

Là ngoan cường hào hùng mạnh mẽ

Hay hy sinh vô ích

Khi đã có thể ký hiệp định ngừng bắn tháng 4

Năm 2022

Ở Thổ Nhĩ Kỳ

 

Nước Nga bạo tàn không rũ liệt chết đi

Người dân hai nước anh em giết nhau không nhìn mặt

Mạng dân Đông Âu rẻ

Làm bia đỡ cho tham vọng Mỹ và NATO

 

Trật tự thế giới rập rình phân hai

Chính thống giáo bắt tay Hồi giáo cùng Cộng sản giáo

Cuộc vùng lên của chiếu dưới chống lại chiếu trên

 

Rồi chúng ta sẽ ra sao

Thế giới sẽ về đâu

Bất hạnh có bao giờ dừng lại

757 năm gỡ mìn dày đặc

Thêm bom đạn chùm gieo rắc

Trẻ em, người già

Vô tội

Cái chết tình rập theo từng bước chân

Dẫu mai có hòa bình

 

Trên cao bầu trời vẫn xanh xanh mãi

Trái đất nóng dần lên

Cuộc chiến nóng dần lên

Nung cháy chúng ta những con ếch mù lòa

Ôm ấp yêu thương cùng khát vọng

 

Hãy nắm tay em cho em dựa vào khuôn ngực rộng

Kề trái tim vững chãi bao dung

757 năm

Để em tin rằng

Rồi sẽ có hòa bình

 

*


Yêu đến chữ Z

 

Em yêu một người đàn ông tên T

Thất tình em khóc

Ba ngày

Bạn bè đồng khuyên giải

Anh C

Anh Đ

Anh T* (mà không phải là T)


Anh T* bảo bỏ đi trái táo sâu ăn nhiều người liếm

Anh C bảo hãy giống anh chỉ nói yêu để làm thơ chớ trong lòng không bao giờ cảm lạnh

Anh Đ bảo anh sẽ chỉ cho em cách làm cho thơ cất cánh

Mê làm chi thơ của cái gã

Lúc nào trong thơ cũng có một người đàn bà

Y như viết cho nhân tình bí mật

Y như hận HCM

Hận Putin mấy chục năm không có chỗ giải thoát bức bí

Thơ khô cứng lý tính không ướt át mà mượt

 

Anh C bảo em hãy viết lục bát như anh

Hay như người yêu cũ mây bay trăng gió chim xanh của anh

Phù thủy chữ nghĩa có mấy chữ nhào đi nhào lại

Vắt dòng, trộn, xáo, xào

Là thành bài thơ hết sẩy

Mỗi ngày một tấm hình

Là thiên hạ đảo điên


Em thấy không làng văn nghệ những con người sừng sỏ

Điên khùng

Ngổ ngáo hay đạo mạo

Chạy không thoát chữ tình

Chém cha cái kiếp nhân sinh

Không hứng lên thì làm gì mà viết


Em đừng có trách anh T

Anh ấy yêu nhiều người cũng như em yêu nhiều người vậy

Nam nữ bình đẳng thời hậu hiện đại hậu hậu hiện đại

Huống chi chỉ mây mưa trên chữ nhả tinh trên hình

Sông suối sương tuyết trăng thanh hoa súng hoa tường vi hoa hồng hoa quỳnh

Trong đầm gì đẹp bằng sen

Trong cơn ghen em quên mình là kỳ nữ


Người người đói khổ

Bất công chồng chất bất công

Do con người cơ chế hay chế độ

Em cứ chăm chú vào một chữ

Không chịu ăn ổi đòi ăn mận

Tiếng Việt cũng có 29 ký tự

Làm gì đến chữ T là ngừng

Mà em sống ở đất nước nói tiếng Anh tiếng Pháp

Phải yêu đến Ngựa Vằn

Chữ Z

Không hóa chẳng uổng cái hồng nhan lưng lửng

Nửa chừng xuân

Đa đề

Mệnh khổ

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thiên Lý Độc Hành, là tựa một tập thơ của Thầy, và cũng là bốn chữ được viết treo trên hương án của Thầy tại chùa Phật Ân, huyện Long Thành, nơi Thầy ở vào những năm tháng cuối đời. Thiên lý độc hành, hình ảnh biểu trưng nhất về Thầy Tuệ Sỹ, muôn dặm cô lữ dằng dặc nỗi ưu tư phận nhà vận nước…Và, khó làm sao để tường tận cái chấp chới của vạt áo tỳ khưu đẫm ánh trăng đêm, thấp thoáng ẩn hiện Người và cõi thơ tịnh tĩnh. Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở/ Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan... Hỏi, tại sao, vì đâu, lòng muối kiên định... để bất khuất chưa tan?
Collage là một nghệ thuật. Hay chỉ là một thao tác thủ công? Có người cho cắt dán ( thơ ) mang tính nghệ thuật vì có sự suy nghĩ và đồng cảm của tác nhân. Có người cho đấy là một trò chơi lắp ráp trẻ con vì sự dễ dàng của cắt xén. Có người cảm nhận thơ cắt dán là một hình thức của họa thơ tân thời. Thử nghiệm xem
Mời đọc ba bài thơ: 1. Thảnh Thơi Đường Ngộ của Hoàng Xuân Sơn. 2. Nhẫn Nại của Thy An. 3. Buổi Trưa Ấy của Trần Yên Hòa
Có ai lật dùm pho Sử Việt | 50 năm máu vẫn thấm từng trang | Có ai cầm khăn thấm hộ | 50 năm sao lệ vẫn chứa chan.
Em là con cá Hồi | mấy chục năm sống nhờ biển khác | suối nào đợi em về | cho em trầm mình gửi nắm xương da | ôi những con suối quê hương
Hãy sống thêm một ngày nữa / Tới trước cánh cửa em chưa bao giờ mở ra / Hãy đọc lời ai điếu trên mộ chúng ta / Hãy đi qua / Dòng sông mùa lũ / Đặt tâm hồn / Vào trong tay một người khác / Hãy bắt đầu / Ngồi xuống / Giữa kẻ thù / Hãy để mưa / Rơi trên nghĩa địa / Hãy để tự do làm thành trí nhớ / Của quê hương chúng ta, hãy để người thiếu nữ / Đã chết trở thành hoa, hãy bắt tay một người .
Tháng tư nắng quái trên tàng lá / Ngày nóng rang, khô khốc tiếng người / Nước mắt ướt đầm trên mắt mẹ / Nghìn đêm ai khóc nỗi đầy vơi? / Tháng tư em dắt con ra biển / Hướng về nam theo sóng nổi trôi / Thôi cũng đành, xuôi triều nước lớn / Làm sao biết được, trôi về đâu?
Em biết không, khi em chết trước. Giường ngủ sẽ chết theo. Toàn thể căn nhà đều bệnh nặng.
Dù đứng bên bờ vực của tận diệt, con người vẫn có thể cứu chuộc chính mình bằng ngôn từ và ký ức, đó là tinh thần của giải Nobel Văn Chương năm nay. Trong ánh sáng của niềm tin, Việt Báo đăng lại bài thơ “Hãy để nước Mỹ lại là nước Mỹ” của Langston Hughes – một khúc ca vừa đau đớn vừa thiết tha, viết gần một thế kỷ trước, mà như viết cho thời đại ngày nay. Giấc mơ Hughes gọi tên lại vang lên – giấc mơ về một xứ sở nơi lời hứa của nước Mỹ là hơi thở chung của những người cùng dựng lại niềm tin vào công lý, vào tự do, vào chính con người.
Đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp, nhất là trong tập Tôi Cùng Gió Mùa, nếu cho là chủ quan, tôi vẫn nói rằng, Khí thơ của Nguyễn Xuân Thiệp là khí thu. Trăng ở thơ đó là trăng thu. Gió ở thơ đó mang cái hắt hiu thu. Không biết tại sao, chỉ thấy Khi đọc thơ Nguyễn Xuân Thiệp tôi lại liên tưởng đến cảm xúc của Trương Trào trong U Mộng Ảnh xưa: “Thơ và văn được như cái khí mùa thu thì là hay.”. Nguyễn Xuân Thiệp, xuất hiện lần đầu tiên trên dòng thơ của văn học miền Nam Việt Nam vào năm 1954 trên Thẩm Mỹ Tuần Báo với bài thơ Nhịp Bước Mùa Thu. Bài thơ tính đến lúc này là 71 năm -tiếng thở dài một đời người-, hôm nay tôi đọc lại, cảm xúc vẫn bị lay động bởi hình ảnh u buồn của lịch sử vào thời gian xa xăm đó.