bi kịch

09/01/202412:49:00(Xem: 2553)
bong nam 12-15
Minh họa: Đinh Cường

 

sự tàn bạo

hình dung

chiếc nôi bé, hòn than to nhìn vào mặt lương tâm nhân loại

 

trái tim run rẩy nói

lời tiên tri sống

Ác sẽ không giật được chiến thắng sau cùng

 

chúng ta nghe tiếng ồn

xe tăng tiến về nơi con tin giam giữ

trên kiến trúc, trên đầu trần, đạn pháo rơi xuống cùng tốc độ

không bao giờ nữa, quân khủng bố

bằng mọi giá. không

 

đạn pháo rơi

cùng tốc độ, ngày đêm

trẻ ngờ ngạc kéo lên từ gạch vụn

cạn đã lâu, sữa ấm

bụi và máu, nơi trí nhớ bắt đầu

 

nằm cạnh nhau

người thân cùng người lạ

phước nếu được ngủ yên trong mồ chung đó

khi nhà thương bỏ trống và xe ủi đi qua

 

chúng ta vẫn đang nghe

      nhưng tiếng ồn làm màng nhĩ ta rách đi một nửa

chúng ta vẫn nhìn

nhưng tàn ác chói chang làm mắt ta chỉ một nửa hé ra

 

chảy từ bắc xuống nam

con rạch. và ngược lại

ầm ầm dòng suối

tung tóe văng những tinh thể hận thù

 

không còn sức hấp thu

nghiêng đầu

câu kinh và con rắn

một thời cho hoà bình một thời cho chiến tranh

một thời cho đột công một thời cho tận diệt

 

lời tiên tri vẫn sống

nhưng để bảo vệ mình, trái tim run sợ đã tê đi

 

kc Nguyễn

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Mẹ ơi, nhấc điện thoại,” một phụ nữ năn nỉ suốt hai giờ đồng hồ dưới hầm khu chung cư, | cứng đầu và quả quyết, cô không chịu ngưng tin vào phép lạ | nhưng người mẹ đang ở vùng ngoại ô không có sóng, | nơi những căn nhà sụp đổ như những mảnh Legos rẻ tiền | từ những cuộc tấn công vũ bão, nơi mà chỉ mới hôm qua tháp phát thanh ngừng nối kết mọi người, | nơi mà thế giới bùng nổ thành những mảnh trước và sau-chiến tranh
mẹ lập lại cho chính mình nghe / tiếng tràn đê nước vỡ / ồ ạt dòng người dòng xe dòng lịch sử / trốn một kết cuộc mà trong thảng thốt không ai nhìn được nửa chiều sâu
Luật bất thành văn/ cho phép anh nói dối một ngày/ anh nói dối cả đêm...
Tôi đã đọc thơ Nguyễn Quốc Thái từ hơn một thập niên. Và nhiều người đã đọc thơ anh hơn một nửa thế kỷ. Hình như, tôi chưa thấy dòng thơ nào vui của anh. Và ngay cả những dòng thơ có thể được suy đoán là vui, cũng vẫn có một nỗi buồn thần bí trong đó – nơi đây, đành nói là thần bí, vì không giải thích minh bạch được. Cũng có thể vì tôi thấy nét mặt anh lúc nào cũng buồn. Đó là những lần tôi được gặp anh, khi anh có dịp thăm Quận Cam. Cũng có thể vì Nguyễn Quốc Thái là một nhà thơ ra đời trước tôi khoảng một thập niên, thuộc một thế hệ có nhiều chia ly hơn là gặp gỡ, nhiều tan vỡ hơn là hàn gắn. Cũng có thể vì một vài câu thơ của Nguyễn Quốc Thái, tôi đã đọc qua, và chợt nhớ một vài ý trong đó. Như bài thơ có nhan đề Todo Passa. Anh làm bài thơ này từ Sài Gòn, vào tháng 12 năm 2017. Trích năm dòng đầu như sau. / Một mình tôi với những câu thơ đau đớn mới/ Lời vỗ về an ủi như tiếng gió lùa qua bến bờ lau sậy / Tôi ngã xuống như một hẹn ước dở dang ...
ngôn ngữ tình yêu của em nặng trịch như ánh mắt cha / trừng trừng nhìn quan tài con trai không chớp / thứ mà người ta dùng nó dựng súng ống / ngôn ngữ tình yêu của em – tiếng nấc nghẹn của mẹ / em giữ nó trong lòng khi khóc và khi ngưng khóc / em giữ nó thật chặt. Đan bện nó như tấm lưới ngụy trang / trang điểm nó bằng màu sắc mùa màng, may ra / dấu được ai đó.
quê hương tôi đã hư hoại sau bao tháng tư / mục ruỗng từ trong ra ngoài / chôn trong ngôi mộ dân tộc tập thể / cao và rộng ̶ ̶ ̶ trùm khắp trải dài ngày ngày nín thở trong nhà mồ kín hơi...
thân hướng dương cháy xém / gục đầu nhìn về phía mặt trời / tiếng đạn bom vần vũ trên cao...
Em xa Phố Thị lâu rồi/ Có quên không nhỉ những nơi hẹn hò/ Khu rừng Trắc - Bá bây giờ/ Mùa Thu đã gọi vàng xưa đổ về...
Còn bao nhiêu những lần Xuân/ Ta về ở lại quê hương/ Tìm vết tích xưa chiến trường/ Gom bao mảnh vụn thịt xương...
tuổi thất thập bản tính bất thường/ bàn tay vuốt mặt đang già...