Bài học

24/01/202409:46:00(Xem: 3019)
Dinh Cuong_Người Chụp Bắt Đại Hồ Cầm
Minh họa Đinh Cường


1.

Ngày 24 tháng 4 năm 2013
một người mẹ ở cà mau treo cổ giữa nhà
lá thư tuyệt mệnh mong có tiền phúng điếu cho chồng tiếp tục ở lại nuôi ba đứa con
trong thư chị xin chính quyền một cái sổ hộ nghèo
nếu không các con chị sẽ thất học
báo viết rằng quan tỉnh xúc động mãi
tự tử là công ăn việc làm cuối cùng của người đàn bà
làm ăn bằng cách tự treo cổ mình lên
tôi không biết chị có thành công không

2.

mười năm sau một người mẹ khác ở huế treo cổ
để lại 400 nghìn đồng cho 4 đứa con
tôi không biết chị đã buộc sợi dây thừng vào đâu
vì 5 mẹ con không có nhà
cái chết rất xúc động
không biết 4 đứa trẻ đã được cấp sổ hộ nghèo chưa
ai ở thành phố mộng mơ
xin hỏi giùm tôi

3.

mấy ngày trước một cặp vợ chồng ở trà vinh bị kết án 23 năm tù giam
vì bán đứa con út
để có tiền nuôi ba đứa lớn
giờ thì tất cả mồ côi
ngồi ngóng vào nhà tù đợi cha mẹ về
tôi muốn nói vài lời đạo lý nên cố tìm cách liên lạc với ông bà mấy đứa trẻ
nhưng họ không có điện thoại
họ còn đi cắt lục bình trên sông về đan giỏ
bán lấy tiền nuôi cháu
tôi ước họ được phong tặng danh hiệu nhà nghèo
nhưng dễ gì
vì nghèo như một chiến công hiển hách
người ta còn bận xây dựng nông thôn mới
không ai được phép nghèo

4.

Có nhiều người đã chọn treo cổ
tại sao các người lại bán con
mà không tự treo cổ mình lên
để làm thành những cái chết thật xúc động?
bán con
đó là một tính toán thật sai lầm
tuy không chắc việc tự treo cổ mình lên có thể giúp các người có được sổ hộ nghèo
nhưng ít nhất cũng khiến người ta xúc động
bài học là treo cổ
đừng bán con
hãy làm họ xúc động
đừng làm họ khó chịu.

Thái Hạo
21-1-2024

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
lời chào từ thân cây mùa đông những cành khô đen màu xanh diệp lục đã mất trong thăm thẳm của ánh mắt vẫn ngôi nhà nóc đỏ cười với cơn mưa về đây ngồi trên phiến đá ngẫm lại bao ngu si, háo thắng, tự kiêu thương cho bản thân buồn cho số phận nghìn năm vẫn là cát sỏi phân vân
nhẵn tròn viên sỏi trắng / nằm cạnh tảng đá xanh / lượm lên là dỗ dành / trên tay thành hạt ngọc / gió mùa thu trên tóc / bay qua ngõ phố mềm / nhìn nhau sương lặng lẽ / chiều nay sao thật êm
Rồi ngày ngày, sau này Khi rời xa, ở một miền đất khác / Trong giấc mơ em nơi xa xôi / Sự cách biệt làm ta gần nhau hơn / Và em, em không hề quên tôi.
Bọn độc tài quân phiệt Myanmar đã giết em rồi Kyal Sin ơi! / tuổi mười chín non tơ ngực em tràn máu đỏ / nụ cười vẫn nở trên môi tới khi em mãi mãi ra đi / chiếc áo với dòng chữ tin tưởng ngây thơ 'Everything will be OK’ còn đỏ
Ô, các anh chị em, / thuở xa xưa, đã có lần, / phải chăng các người / đã từng giống tôi, / trước khi được làm nhân loại? / Phải chăng các người / đã tự nguyện / hiến thân ít nhất một lần, / rồi không bao giờ / dâng hiến lần nữa?
chiều nay / nơi chốn này anh gặp lại em / đóa hoa tulips em / rực rỡ trong màu áo vàng thanh khiết mảnh mai như hạt mưa bụi chiều đông / và dường như nụ cười trên môi em / có chút gì hao gầy, se sắt.
uy nghiêm chuông mõ ngân vang / dõng mãnh lời kinh dát đá vàng / người đến mím môi cười oan nghiệt / kẻ đi nghiên mực diễn ngàn trang.
Có thể chúng ta ghiền cà phê, không ghiền quê hương. Cả hai đều đắng. Một bên có thể pha đường. Một bên cần pha máu. Đứt tay đã đau. Huống gì bứt ruột xé gan.
--- từ biệt nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ (1952-2021) Đêm lặng lẽ, chờ năm uẩn tan theo nghiệp, bạn về đâu kêu giữa trời nghiêng cánh nhạn nguyện qua bờ dứt thảm sầu. Mở trang kinh, đọc lời Phật vô lượng khổ ngàn kiếp xưa chờ nến tàn theo lửa tắt nguyện chúng sinh khắp qua bờ
̶ ̶ ̶ ấu trùng sâu trong cuộc hóa thân làm bướm / một sáng cây liễu rủ trước sân tươm từng giọt / từng giọt sương mai lả chả trên tóc trên trán / hai má man mác ửng hồng buổi hừng đông / nhẹ nhàng nàng chấp cánh bay về phía mặt trời / lãng đãng ngút ngàn trên nền mây ám khói / rồi mất hút trong cuộc thử nghiệm xã hội thô bạo