Thơ Sử Mặc

24/04/202407:45:00(Xem: 2936)

file

(Thơ cụt ngủn tặng đoản thi trước khi thành [khánh] trường thi).

 

RỐT CUỘC CHÚNG TA LÀ NGƯỜI THẮNG

 

Nhạc vàng phục hồi đế chế

Sách vở cũ lên ngôi vương đằng

Tìm trong di ảnh

Cái nồi vẫn ngồi trên cái cốc

 

 

THỬ NGHIỆM

 

Em cứ lèo đi

Để tôi lái thử

 

[có thể đọc theo phát âm Nờ-Lờ]

 

 

THỰC NGHIỆM

 

Mút một cây cà rem

Phơi khô để dành

Từ 50 năm trước

 

 

NHỚ

 

Tự nhiên nhớ con ếch bà

Vespa chính hiệu la cà khắp nơi

 

 

QUÊN

 

Quên béng đi hồi nào

Ta

Là tôi

[tôi nào nhỉ]

 

 

XÔI

 

Cục xôi đổ ghèn

Thằng Bờm khóc như ri

Cha mạ chết đi

Sống dậy

 

 

LẾT

 

Mệt

Cứ ngồi bệt xuống đất

Đừng chò hỏ

 

 

 

Lõ lõ lõ lõ        mũi nhé

Đừng lõ cỏ

 

 

VẦN Ơ

 

chủ yếu là những bài thơ

chủ yếu là những quân cờ

đống đồ dơ xin chủ yếu

cuộc đời vẫn đẹp như mơ

 

 

THƠ

  

Ừ thơ

   À thơ

      Ồ thơ

Lâu không mần nhớ đồ đồ

Nọ

Kia

 

– sử mặc

(20 tháng tư hai mươi bốn)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhân ngày 11 tháng 9, kỷ niệm 21 năm biến cố 9/11 làm chấn động thế giới, cũng như trong cảnh hỗn loạn chính trị, kinh tế và chiến tranh đang xảy ra trên thế giới hiện nay, thiết tưởng cũng là lúc chúng ta nên tìm đọc lại “Les fleurs du mal” của Baudelaire...
Ông đó là ai? | Chân tay dài thòng, đầu cao đến mây. | Chưa ai thấy mặt thật. | Tay xích cổ hàng tỷ con chó dẫn đi. | Đám chó hỗn loạn chờ tranh giành ăn uống. | Rồi dần dần tắt thở bên đường. | Đúng là ngu như chó.
Tôi có một cây chuối kiểng, trồng trong một chiếc chậu để ở phòng khách cùng với mấy chậu hoa lan. Những cây lan thỉnh thoảng trên những chiếc lá của chúng có một loại nấm ký sinh trắng bám vào. Cây chuối hàng xóm cũng bị vạ lây, nấm ký sinh của lan bay sang cư ngụ trên khắp tầu lá, làm những tàu lá chuối đang xanh mướp bỗng ủ rũ, héo vàng...
kìa con sâu bụ bẫm trên nhánh cà / có biết không lâu nó sẽ hóa bướm / theo chu trình tự nhiên đã định...
Người người hoan ca Mỹ Sơn quần tháp rêu phong / trơ trọi một mình em, một tháp / mấy ai biết muốn trả cái giá bằng an / bao thân thế sa mưa / bụi vùi, rêu lấp....
Tôi thích ngắm những buổi chiều lá rụng / Nghe bâng quơ tiếng thở của thời gian / Những con đường thơ mộng một màu vàng / Đang run rẩy theo từng cơn gió bụi...
Phần lớn các nhà thơ nữ sinh sau cột mốc đau thương 1975, đã dường như nhẹ nhàng hơn, những ám ảnh của chiến tranh, ít bị day dứt hơn vấn đề ý thức hệ. Họ ít nhiều đã hưởng được quả ngọt của nữ quyền, thoát ra khỏi khung cửa chật hẹp của định kiến, góp phần nở rộ một dòng thơ mạnh mẽ, tự tin, khao khát tự do, và bản lĩnh, nói rất thực nhân sinh quan của mình về những mối tương quan trong một thế giới vật chất như hiện nay. Họ cũng rất phóng khoáng thể hiện những cảm xúc đam mê dạt dào nữ tính. Mang những trạng thái có vẻ như đối nghịch nhau như thế khiến dòng thơ của lớp thơ nữ này tỏa sức quyến rũ lạ lẫm, tạo nên một lớp độc giả với cảm thụ thi ca mới mẻ.
Khi những cơn ho kéo tới / lồng ngực em có những đóa lục bình / vừa trôi vừa nở / những cánh hoa màu tím...
Thật háo hức! | Thật hiệu lực! | Sáng sớm, còi báo động đánh thức | xe cứu thương lên đường túa ra khắp nơi,| xác chết đong đưa trong gió | băng ca tròng trành nạn nhân... gọi mưa từ mắt mẹ,
khi câu thơ la cà / ở những con đường lắc léo của hoài niệm / là lúc tôi hiểu ra / những khúc mắc của tâm thức / những chập chùng duyên khởi giữa quá khứ và hiện tại...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.