Thơ khaly chàm

24/04/202407:48:00(Xem: 2805)

John Martono

quán khuya & đồng cảm

 

nâng ly

sóng sánh rượu đầy

chạm âm ba động cau mày chi em

ghì ôm… dục tính cũ mèm

môi ngoan hoán dụ nhũn mềm thời gian

 

nòi thơ thẩn với mơ màng

hồn điên vịn bóng cười khan ngạo đời

cài khuy kín ngực em ơi

cùng ta chiêm bái đất trời xoay nghiêng!

 

lệ khô viền mắt đen tuyền

tháo dây cương tỏa hỡi thiên hương buồn!

thủy tinh hú gọi cội nguồn

hai ta chuyển hóa từ muôn kiếp nào?

 

nhìn nhau đẫm khói chiêm bao

sá gì hồn vía tan vào hư không

đừng bi lụy

cạn rượu nồng

đêm sâu thẳm

hãy nhập đồng… múa may

 

đêm cuchi 4/2024

 

 

thỉnh thoảng cười khan như loài vượn núi

 

sự sống động của trạng thái lồi lõm trên giấy

con chữ trong não rất thích điên khi cảm xúc chưa hưng phấn

khi ấy. thời gian cũng muốn có khuôn mặt ngoài rìa bóng đêm

hôn nỗi hèn mọn của những đức tin sang trọng thật ra rất nhớp nhúa

 

đôi lúc chợt thấy mặt trời rơi vào  miệng cống

người ta không cần biết những gì là bất trắc hay tĩnh tại

nhân danh về quyền tự do muốn nín thở nên phải trật quần

nhất định vẫn ở đấy mùi thơm lịch sử của một dân tộc

 

sao cứ lảng vảng nhiều hình nộm không chịu đào huyệt mộ

nhìn lũ chó điên liếm sạch máu trong lồng ngực cuộc đời

những người đàn bà móm mém đi ra từ con mắt của lá

tạo dáng những đóa hoa bằng đất

ấp ủ vào lòng rồi trốn chạy khỏi bọn đồ tể sát nhân

 

tôi hớp sợi khói rơm đắng đót ở quê nhà

có thể em hẫng hụt và tự hỏi

tại sao trên thế gian này

lại có thằng người chỉ ngồi một minh trước hiên nhà che ô khi trời nắng hạn

thỉnh thoảng cười khan như loài vượn núi

 

tptayninh 38 độ

 

– khaly chàm

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Phiến đá là một vầng trán nơi những giấc mơ hiền than thở/ Không một dòng nước uốn quanh và những cây tùng bách giá băng / Phiến đá là một cánh vai trần để chở đi thời gian / Với những cây nước mắt những dải băng và những tinh cầu / Tôi đã thấy những trận mưa xám chạy dài theo những đợt sóng / Giơ cao lên những cánh tay ngọt ngào lỗ chỗ / Để không cho phiến đá duỗi dài với được / Phiến đá chặt tay chân ra thành từng mảnh mà không thèm hút máu
Tháng sáu mưa buồn bất chợt / đẫm đóa bằng lăng tròn giọt / vẽ luống dài ký ức / long lanh của lệ...
hắn có gương mặt vàng võ hốc hác / hai hốc mắt sâu lờ mờ đáy giếng / thêm nếp nhăn không che giấu bụi bờ...
Bây giờ, đồng nội… thảnh thơi / Còn cha với cỏ, mây trời thênh thênh / Nhiều khi con nhớ. Buồn tênh / Khói nhang ngồi đốt, ngày mênh mông ngày…
Một cõi mênh mông các cảnh giới. Cũng là một chiếc kén bé nhỏ gói bí ẩn về giấc mơ một ngày kia sẽ tung ra muôn trùng tơ quấn quít hiện thực. Một khung cửa khép với chờ đợi, với cô lẻ số phận. Một bầu trời cao rộng với những đường bay mạnh mẽ hoan lạc của cánh chim tự do. Một mặt biển bị xao động bởi những con sóng ngầm làm ngạc nhiên thinh lặng của vực sâu. Là cánh cửa được mở tung bởi ngôn ngữ như những tiếng gõ dồn dập. Là bức tường bức phá bởi sức mạnh của ý tưởng. Là con đường hiểm hóc hay mượt cỏ, những bước chân vẫn đi tới đi tới. Ở đó bạn nghe được khát vọng tìm hạnh phúc chân thực như trở về cội nguồn tâm sâu thẳm. Ở đó bạn sẽ thấy cảm xúc mình bung ra như sắc mầu của chiếc kính vạn hoa. Ở đó, những con chữ như nam châm hút cảm xúc người đọc. Ở đó, từ trường say đắm thơ mộng của Đinh Thị Như Thúy, Phạm Thị Ngọc Liên, Nguyễn Thùy Song Thanh, Vũ Quỳnh Hương.
Ngồi đây mượn chén rượu đầy / Mượn thân tứ đại về say đêm này / Mượn thêm bụi trúc gió lay / Mượn hàng liễu rủ chiều nay bên cồn...
Quân Nga xâm lăng bờ cõi Ukraine; khi tiến chiếm một ngôi làng gần biên giới, một người lính Nga trẻ, ngoài hai mươi, đã bắn chết một bà nông dân, bỏ lại đứa con thơ dại. Anh ta lật xác người chết và kinh hoàng thấy bà ta giống mẹ của mình. Khủng hoảng tinh thần, anh ta quyết ý tự sát bằng cách quăng súng, tay không chạy giữa cánh đồng trống về phía phòng tuyến của quân Ukraine, cố ý cho đồng đội bắn chết từ phía sau.Quân Ukraine phản pháo chặn quân Nga, cứu anh ta thoát chết, được đối xử như một tù binh chiến tranh.
Sao anh lại đến quê hương tôi / Từ nửa vòng trái đất xa xôi? / Biết đâu cuộc chiến tàn khốc quá / Lý tưởng hay là mộng mơ thôi...
Hôm nay mặt trời đã không muốn sáng / Bởi tiếng chim ca im bặt trên cây / Đôi mắt em thơ bỗng nhiên khép lại / Không được hân hoan mừng đón một ngày...
đêm bước qua khu phố tạp nhạp / quày quả sau cơn mưa bất chợt / gió lạnh từng chập vi vu...