Thơ

09/06/202412:29:00(Xem: 2179)
NguyenKhai 036
Tranh Nguyên Khai.



PHẬP PHỒNG MƯA

 

Phập phồng là phập phồng mưa

Chẳng mưa bóng bóng, mưa trưa phập phồng

Từ khi con bướm đậu bông...

Mù u trái rụng vườn mông mênh buồn

 

Tiếng con bìm bịp sầu buông

Qua sông con sáo nhập tuồng người dưng

Trời mưa ướt áo, xin ngừng...

Phập phồng em thuở rượu mừng rước dâu

 

Phập phồng mưa, phập phồng lâu...

Hàng hiên, cỏ mọc cúi đầu gội mưa!

 

*

 

THÁNG SÁU

 

Tháng sáu chờ mưa. Mưa vẫn xa

Giang hồ xa xứ. Mỗi mình ta

Mưa cũ lâu ngày. Không được gặp

Người cũ, năm nào như cánh hoa?

 

Tháng sáu chờ đêm. Đêm lạc nguyệt

Hương say, rượu đắng. Trăng bên đường

Ngươi khóc ngày về. Thân khách lạ

Mà tình năm cũ. Lạnh đêm sương!

 

Tháng sáu. Phù vân rợp đỉnh núi,

Chùa quen khách tục vương vướng bụi

Người mỏi giang hồ lên non cao

Chim cú rúc vào đêm không sao?

 

Tháng sáu. Dòng sông nằm mơ nước

Em mơ đêm…khỏa thân tự tình

Ta lỡ trao thân nơi quán trọ

Đêm động phòng cùng mưa nguyên trinh!

 

Tháng sáu chờ mưa. Ngày mệt nhoài

Quẩn quanh ngày tháng. Thơ nguôi ngoai

Ngày mai cỏ biếc. Xa danh lợi

Ta hóa thân thành… hạt mưa bay!?...

 

*

 

MƯA GÒ DẦU

 

Thoáng làm ướt áo nhau xưa

Trời mưa năm ấy mình chưa trao tình

 

Trời mưa hôm ấy thình lình

Đường mưa hôm ấy cho mình yêu nhau

 

Trời mưa ướt áo mà đau

Thương em đứt ruột áo màu nguyên trinh

 

Ngày mưa. Phố quận lặng thinh

Đường trơn trợt thế cho mình dìu nhau

 

Hạt mưa chậm hạt mưa mau

Xin đừng thóc mách. Đôi đầu kề môi...

 

– Trn Hoàng Vy

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Việt Nam ơi, Miền Trung đó! Đất khó bao năm cày lên sỏi đá, Mưa nguồn nước lũ bạc đầu thôn. Gió trút cây ngàn che núi xả, Mẹ thiên nhiên dang cánh rộng vuông tròn.
tôi đi trên cánh đồng cỏ dại hoa lá mùa hè thức dậy có những hương thơm làm ngây ngất tấm lòng chung thủy sắt son có những con chim biết hót tiếng trong và dài như hơi thở của sống còn gang tấc
Quá nửa khuya, phiếu bầu ông Trump thắng thế. Phe này reo hò, phe kia ủ rũ, Quá mỏi mệt, tôi ngủ ngồi. Chiêm bao. Thấy ông Trump đến nhà. Hỏi thăm sức khỏe. Ông sờ tôi từ đầu đến chân. Sờ đến đâu, tôi trắng đến đó.
Người ta đang đi đâu mà ngược về hai phía? họ đã đi như thế từ thời ông Adam
Chôn đau vào lũ triều dâng cuốn phăng cơ nghiệp mộ phần tổ tiên rú hờn rừng giận núi thiêng lằn ranh sống chết nhỡn tiền mắt ta
Người chồng cong mình chạy trên bờ / nhìn người vợ lên chiếc thuyền lá tre / chiếc thuyền chỉ chở được hai người / người chèo thuyền / đưa vợ anh qua sông sanh đẻ
Nhiều đêm ngủ mơ thấy mình nhỏ như con sâu. Không dám nói với ai. Chỉ nói vào thơ vì thơ không biết khi dể. Có phải vì yêu em tôi trở nên hèn nhát? Hoặc vốn đã hèn từ lúc sinh ra? Tôi không nhận cả hai, nhưng cả hai xỉ vả dày vò tâm trí người giả dối.
Lúc xưa, anh và tôi, học sinh cùng trường. Lớn lên cùng xông vào chiến trận. Đổ máu bảo vệ quê nhà. Gặp nhau mừng chưa chết. Nghe nhau từng tin tức hành quân. Gặp lại trong trại tù cải tạo. Cắn mảnh đường phèn chia đôi. Rít chung mẩu tàn thuốc lá. Chúng ta làm anh em suốt đời. Bây giờ gặp lại: Dân Chủ - Cộng Hòa, vì sao thù nhau hơn thù Cộng Sản?
bỗng thấy già nua / như trái đất và mặt trời / Pythagore và Euclide đã chết / toán học không định hình nổi sự sống
kính thưa sáu tám mênh mông / ru ta từ thuở mẹ bồng trên tay / mùa đông quê ngoại sương bay / phên tre gió tạt gò mây nắng chìm / tay huơ chân đạp chiều im / o oe tiếng khóc tiếng bìm bịp kêu /