Thơ

09/06/202412:29:00(Xem: 2228)
NguyenKhai 036
Tranh Nguyên Khai.



PHẬP PHỒNG MƯA

 

Phập phồng là phập phồng mưa

Chẳng mưa bóng bóng, mưa trưa phập phồng

Từ khi con bướm đậu bông...

Mù u trái rụng vườn mông mênh buồn

 

Tiếng con bìm bịp sầu buông

Qua sông con sáo nhập tuồng người dưng

Trời mưa ướt áo, xin ngừng...

Phập phồng em thuở rượu mừng rước dâu

 

Phập phồng mưa, phập phồng lâu...

Hàng hiên, cỏ mọc cúi đầu gội mưa!

 

*

 

THÁNG SÁU

 

Tháng sáu chờ mưa. Mưa vẫn xa

Giang hồ xa xứ. Mỗi mình ta

Mưa cũ lâu ngày. Không được gặp

Người cũ, năm nào như cánh hoa?

 

Tháng sáu chờ đêm. Đêm lạc nguyệt

Hương say, rượu đắng. Trăng bên đường

Ngươi khóc ngày về. Thân khách lạ

Mà tình năm cũ. Lạnh đêm sương!

 

Tháng sáu. Phù vân rợp đỉnh núi,

Chùa quen khách tục vương vướng bụi

Người mỏi giang hồ lên non cao

Chim cú rúc vào đêm không sao?

 

Tháng sáu. Dòng sông nằm mơ nước

Em mơ đêm…khỏa thân tự tình

Ta lỡ trao thân nơi quán trọ

Đêm động phòng cùng mưa nguyên trinh!

 

Tháng sáu chờ mưa. Ngày mệt nhoài

Quẩn quanh ngày tháng. Thơ nguôi ngoai

Ngày mai cỏ biếc. Xa danh lợi

Ta hóa thân thành… hạt mưa bay!?...

 

*

 

MƯA GÒ DẦU

 

Thoáng làm ướt áo nhau xưa

Trời mưa năm ấy mình chưa trao tình

 

Trời mưa hôm ấy thình lình

Đường mưa hôm ấy cho mình yêu nhau

 

Trời mưa ướt áo mà đau

Thương em đứt ruột áo màu nguyên trinh

 

Ngày mưa. Phố quận lặng thinh

Đường trơn trợt thế cho mình dìu nhau

 

Hạt mưa chậm hạt mưa mau

Xin đừng thóc mách. Đôi đầu kề môi...

 

– Trn Hoàng Vy

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhánh mặt trời hừng đỏ / Lung linh trên cánh hoa / Hai ta trên cánh hoa / Mà chẳng hề thấy mặt
Tưởng nhớ nhạc sĩ: Lam Phương - Anh đã biết, chuyến tàu thống nhất / Chiều Tây Đô, chiều thu ấy nghẹn ngào / Nửa đời yêu em, nửa đời gian khổ / Sầu ly hương, gác vắng đơn côi. Chiều hành quân, chuyến đò vĩ tuyến Chỉ có em, con chim nhỏ, mắt người tình Đêm tiền đồn, tình như mây khói Tháng tư buồn, như giấc chiêm bao
Hỡi mặt trời, hãy chiếu sáng hơn thêm / Và cơn mưa, hãy vì tôi đổ xuống / Những giọt sương trên cánh đồng buổi sáng / Làm dịu dần vầng trán đẫm mồ hôi. / Hỡi bão tố, xin hãy thổi lên tôi / Cho tôi bay qua bao nhiêu vùng đất / Hãy mang tôi đi về miền xa nhất / Thêm một lần được nằm xuống nghỉ ngơi.
Giáng sinh 2020 thế giới ghi nhận chuyện lạ kỳ. Hầu hết các ông già Noel đều bịt mặt. Lần đầu tiên trong lịch sử, ông già thân ái bị cách ly. Mỗi năm, ông ấy mặc áo quần đỏ, mang râu trắng. Ngồi trong thương xá dưới gốc cây thông. Hô hô hô... Merry christmas ...
Mời đọc nhân ngày sinh nhật thứ 190 của Emily Dickinson (12/10/1830-05/15/1886). Bài "We grow accustomed to the Dark/Quen cùng bóng tối" được sáng tác trong khoảng thời gian nhà thơ trải qua những mất mát tàn khốc trong đời.
Lịch sử luôn luôn có loài chim bay ngửa. Mỗi trăm năm xuất hiện một lần. Bị ép bay sấp, chúng cùng quẫn rồi chết. Chim bay ngửa hót không âm thanh.
Vó ngựa cuồng rông đường thiên lý / theo về bụi đất rợp đồng hoang / mắt xanh đã mờ dấu kim-cổ / tự tình rớt lại những bâng khuâng.
ngồi đây tóc rối bời bời / xuân đông thu hạ gọi mời thiên thu / cảm lòng một chút sương mù / thấm lưng nghe mỏi tiếng ru chợt buồn.
Khi còn nhỏ, mẹ thường nhắc đi cầu tiêu vì tôi ham chơi. Nơi đó trở thành quen thuộc. Khi đi tu, trong nhà dòng, tôi thích vào nhà cầu, ngồi rất lâu. Khi đã quen không khí, yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Có thể nói đây là thời thổ tả lẫn lộn vĩ nhân với những anh hề vở hài kịch không màn kết cục ngoặt nghoẽo cười cho đến tái tê