Tiếc

12/06/202416:10:00(Xem: 2873)
20201011_141559
Tranh Ann Phong

 

tôi trở lại công viên

chiếc ghế trống thờ ơ như chưa từng gặp

người đàn ông tóc rậm

dáng thiểu não của thuyền sắp đắm

ngồi đó hôm qua

 

tiếc anh đã không nghiêng đầu

phía bên kia những người đàn bà khăn trùm kín tóc

niềm vui bất động lan vào đàn con đang rượt đuổi nhau, đang nhảy múa nắng chiều

 

tiếc anh đã không ngước mắt. trên cao

những ngọn thông rướn mình. toà nhà cao tầng có thể hung hãn đến

nhưng cũng có thể màu xanh chạm đỉnh núi một ngày

 

tiếc biển không rộng lượng với mọi con thuyền

phụ nữ trẻ thơ dồn vô mồ cùng khủng bố

nhưng cỡi ngọn sóng khi còn hơi thở

bạn tôi hụp lặn nước Mã Lai ngày đó

hôm nay ngồi uống trà kể chuyện cũ cười vang

 

tiếc tôi đã không mang theo

chiếc còi gọi cấp cứu khi đi nơi có ít nhiều bất trắc

Titanic dù đã đắm

những người bơi thuyền vẫn lắng nghe yếu ớt tiếng còi

 

tiếc tôi đã không đủ lòng tin

ngồi xuống băng ghế chỉ để trong một thoáng anh lưỡng lự

không biết nên đi tìm một góc vắng và ôm ghì tuyệt vọng

một mình. cô đơn. cô độc

hay nhìn tôi và đọc được chút tình người

 

kc Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chợt / Chợt / người hóa thành con ve / chôn ấu trùng xuống đất / chờ mươi năm sau tái sinh.
Giải Nobel Văn Chương năm nay, 2020, được trao cho nhà thơ người Mỹ Louise Glück, theo bản tin của BBC cho biết hôm Thứ Năm, 8 tháng 10 năm 2020.
Hưu về viết sách bàn thơ phú lòng xót xa thì chữ xót xa mấy chục năm hèn đau đã đủ còn chút linh hồn thả nó ra
fake news, fake story làm hư hai ống kính. Không thể tin những hình ảnh thu nhận. Càng không tin ý nghĩa như đã thấy. Phải chăng mắt đã trở thành vô dụng? Nếu mắt thấy tai nghe đều là giả, tội nghiệp, làm người ! Lạc lõng biết bao ! Hiu quạnh biết bao !
Tâm tư khô cạn mạch nguồn Mốc meo chữ nghĩa buông tuồng tứ thơ Trần gian có gã khù khờ Mấy mươi năm lẻ chưa hề tỉnh ra
Đời ngắn một gang tay. Đo sao hết chiều cao tham vọng. Tim nhỏ một nắm tay. Chứa sẽ vỡ máu độc tôn. Thuốc. Thuốc, Thuốc, Trẫm cần phải sống. Trẫm giỏi nhất hoàn cầu.\ Thuốc. Thuốc. Thuốc. Trẫm muốn ngút hơi. Thở mong manh làm sao bất tử? Tạc tượng lên núi cao? Thuốc. Thuốc. Thuốc. Nếu trẫm chết, các ngươi sẽ phải chôn theo. “It is what it is.” (1)
Lửa nhỏ đốt mãi sẽ cháy rừng. Cháy lớn, cháy lan vượt kiểm soát, cháy luôn quốc gia, cháy lương tâm, cháy tự do, cháy hấp hối.
ngày tháng 9 nhìn lại khúc phim quá khứ cô lập con tim giữa những bao la kịch bản buồn và những bài ca từ giã giam mình giữa ngôn ngữ của những lặp lại xuôi tay buông lững
“Vì Tôi Là Người Việt Nam” là một bài thơ mang tứ tượng trưng qua cách diễn tả biểu hiện. Một bài thơ biểu lộ sự hoạt động của trí tuệ và sự xuất hiện của cảm xúc. Một bài thơ kết hợp giữa ý thức và vô thức. Một bài thơ xứng đáng là thơ đấu tranh có giá trị nghệ thuật của nhà thơ Hoàng Anh.
Những ai đã từng xin trợ cấp xã hội, nhận ân sủng sống qua ngày nuôi lớn con cái, sao không cho người khác cơ hội giống mình?