dù sao chỉ là chuyện chó má vớ vẩn

06/07/202418:01:00(Xem: 2672)
Bukowski
CHARLES BUKOWSKI 


chúng tôi cố giấu nó trong nhà để hàng xóm đừng thấy
thiệt là khó, nhiều khi cả hai đứa tôi phải ra khỏi nhà cùng lúc
rồi khi về thì thấy cứt đái tùm lum.
không được dạy cách vệ sinh
nhưng nó có đôi mắt xanh nhất trên đời
và nó ăn mọi thứ mà chúng tôi ăn
và ba đứa tôi thường xem ti vi với nhau.

một buổi chiều chúng tôi về nhà thì nó biến đâu mất.
có vết máu dính trên cửa,
dấu máu chảy thành dòng.
tôi đi theo ra ngoài rồi vào khu vườn
rồi thấy nó trong bụi cây,
bị bằm nát.
một tấm giấy treo ở cổ họng toang hoác:
“tụi tao không muốn những thứ như vầy trong xóm.”

tôi vào nhà xe lấy cái xẻng.
dặn mụ vợ, “đừng đi ra ngoài này nghen.”
rồi cầm cái xẻng trở lại vườn và bắt đầu đào.
tôi cảm thấy
nhiều gương mặt đang ngó mình sau những tấm mành.

chúng đã lấy lại cái xóm của chúng,
một khu xóm dễ thương yên tĩnh
với sân cỏ xanh mướt, hàng cọ,
những lối xe, trẻ con, thánh đường, siêu thị, vân vân…

tôi cắm cúi xắn xẻng vào lòng quả đất.

CHARLES BUKOWSKI
Bản dịch của Thận Nhiên từ nguyên tác “silly damned thing anyhow” trong The Pleasures of The Damned”

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm qua ta đau cái lườn | Mưa đâu thấm lạnh vào | Sương | Miệt mài
3 giờ sáng thức dậy làm gì? Này cái xác mỏi mệt. / Chuột rút bắp chân. / Lấy gân. / Đạp không rớt nỗi niềm. / Điếu thuốc hút nửa chừng trong mơ nhắc điềm nhớ lần mẹ cấm hút thuốc. / Con bỏ thuốc lâu rồi nhưng hút trong chiêm bao. / Hơi thở tình nhà đã ám sâu trong phổi. / Những tối chờ khuya, chờ mẹ ngủ, mẹ chê khói hôi, thơm đến mê hồn. / Mẹ dạy mười điều con chỉ làm được một. / Rồi đột nhiên xa cách cả đại dương. /
tháng tư | có chút chữ trên giấy cũ | hình ảnh chưa nhạt phai | sợi tóc bạc thương thân ngày gió
là cuộc đổi đời | là giấc mơ mù quáng | là cuộc thí nghiệm xã hội đã thất bại | nuốt chửng người trong cuộc và diễn viên quần chúng
lịch sử cau mày | viết lại những thiên vị, hồ đồ \ nhưng bờ đê đã vỡ và tất cả trôi xuôi chiều nước mắt
Bạn đang nghe thấy gì trong khí hậu tháng Tư? / Tiếng kêu từ đáy huyệt cuối trời. / Tiếng gió xoáy những cột cờ tử thương tuẫn tiết. / Tiếng phố vỡ triệu mảnh thủy tinh cắt lồng ngực tháng tư rỉ máu mãi chưa khô. / Tiếng sóng hôi dao mùi hải tặc từ oan nghiệt một thời biển huyết. / Tiếng oan hồn dật dờ tìm về cố quận, đáy vực kia bầy cá hoang tảo mộ. / Tiếng hậu chấn từ tâm hồn con dân tháng Tư choàng lên thảng thốt. Dấu chàm xanh lưu xứ để nhận ra nhau. / Tiếng con bướm gáy trong giấc ngủ đôi bờ chiến tuyến. / Tiếng vô vọng của dòng thơ đớn đau, sỉ nhục trải dài trên đất đai tổ quốc. /Tiếng mong mỏi trên những dòng thơ đang vuốt mắt lịch sử, xin hãy chết yên, chết quên, và mở lòng ra ôm những vết thương, trồng lại bóng Quê Nhà…
“Chìm trong biển chết trôi tim người / Còn gì đâu tiếc thương xa xôi …” Chiếc tàu nhỏ rời bến Constantine, Algeria, chở Enrico Macias đến một nơi xa lạ, người lưu vong không bao giờ được phép trở về. Làm sao cánh chim di có thể quên lối cũ? Chiến tranh xua đuổi ông ra khỏi quê nhà. Tàu khởi hành không một người đưa tiễn. “Người tình ơi, ta xa nhau. Mượn đôi mắt em lên đường.” Với cây guitar làm hành trang, ông ghi lại, “J'ai quitté mon pays …”