Cơn Ngủ

16/01/202515:09:00(Xem: 2590)
29783ef4-dd10-4ba9-9c48-302c69235808
Tranh: Abstract Art Bold


Khi ta ngủ xin cứ làm tiếng động
Để khỏi trôi chìm trong giấc lặng thinh
Đời buồn quá không còn ai trông ngóng
Thì mộng du nhón gót đi quanh mình

Hãy thả xuống bất cứ gì rơi khẽ
Bức họa thư níu tĩnh vật trên bàn
Để ta còn thấy chữ và tranh thầm thĩ
Màu sắc nòi tình quyết liệt đi hoang

Khi ta ngủ xin cứ sờn tay gối
Có dịu êm nào không biết chia xa
Những chiếc cúc áo cài khuya nức nở
Lạnh sương mi hay bóng tối kỷ hà

Ồ giấc ngủ xanh xao rất tình tội
Đã gầy hao từ luân kiếp mỏi mòn
Một vệt nắng sợi tóc nào gian dối
Đời sông buồn như nước rẽ đầu non

Thôi đừng ngủ đã huy hoàng trận địa
Chiếm lĩnh mơ hồ đường trắc ẩn qua
Ra đi. hãy đi cùng bốn phía
Ngủ. và quen những kẻ không nhà

@hxs.14jan25

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Em một đời quanh quẩn giữa bông hoa Báo Xuân, con Chim non, con Ve Sầu, | con Chuồn Chuồn Kim con Giun đất… và ngất ngây rượu Mận | Em không tìm ra em
mùa đông đem lại chút bão giông | hát ca một đời hao hụt | hôm qua và ngày mai | thế giới vỡ tung trước mắt
Sống đến một lúc nào | nhìn xung quanh hết thấy con nít. | Biết ngay | hồn nhiên tự tại chết ướp trong khôn ngoan.
Nhà thơ Vũ Trọng Quang bảo mũi tên ấy bay hoài bay không tới. Làm sao bay kịp thời gian. Hoặc giả như vầy. Nơi tôi ngồi cố định, và. thời gian đi qua đi qua. Khi lời thơ vừa thốt lên là lúc tôi rơi mất thời gian. Không gian nào giữ những lời đi. Ở những bài thơ sau đây bạn có thể thấy được nơi thời gian và không gian gặp nhau trong nhịp lẫy tình cờ. đã ra đi là muôn đời ở lại…Bây giờ là bao giờ??? Bao giờ là bây giờ!!!, chiếc kim đồng hồ lẩn thẩn/ như con kiến già bò trên miệng chén… …Bạn cùng tôi như ai kia thập tự vác mình qua đông gió, cứu chuộc nỗi tàn phai của Màu thân thể ngó chừng cũng cũ cùng sự lãng quên muôn đời, để có thể trong thế giới siêu hình yên tĩnh của ta được an ủi Mưa trầm trầm dương thế/ Ngấm sâu miền âm gian… , dù mưa không dội sạch được những linh hồn run rẩy, và dẫu Đó là cánh cửa bí mật/ từng khép cửa linh hồn…
hết xuân sang hạ | hồi cư chiếc buồn | một mình vẫn | một mình luôn
người bán hàng tiếp tục chu mỏ thuyết minh | con cóc nhảy ra và ngồi đó ̶ ̶ ̶ vừa lắng nghe | vừa gật gật đồng ý: “văn hóa phi vật thể”
Khóc mùi một trận đi, quê núi | Vuốt ngực trôi xuôi những nỗi niềm | Trả hết về xưa cho gió xóa | Để hồn ươm vạt nắng vàng im |
và bóng đêm ở ngoài kia, | bên ngoài những tấm rèm, | niêm kín hai đứa với nhau
Dốc mòn phiếm du | Dễ nhau. đời khóa ngục tù | Xin em một chiếc phù hư bạt ngàn