Vô Đề

18/01/202522:55:00(Xem: 2009)
untitled-(1962)_Antonio-Areal-(1934-1978)
Hình minh họa: Untitled (1962),
Antonio Areal (1934-1978); nguồn: wikiart.org

 

 

1. 

cuối năm trong ngôi nhà vắng

nằm nghe thằn lằn chắc lưỡi

đưa tay chào buổi chiều

trời như qua cơn mưa vội

bất chợt thấy khung hình trống không

ai đã vượt thoát thời gian?  

 

2. 

ngôi nhà cũ

cặp bình xưa

ngày sụt sùi vắng lạnh

nhang tàn hư ảo ẩn nấp

bên này giấc mơ đi lạc

gặp lại tôi giữa ban sơ. 

 

3.

ngày trầm ngâm ngậm hạt

giấc trưa bồ đề tâm

thảng thốt tiếng chim vỗ cánh

vỡ chiêm bao

gió vẫn vẫy tay

lâu hơn mãi mãi. 

 

4.

hụt hơi rượt bắt cái không tưởng

gục xuống bên bờ

trong cơn hôn mê bí ẩn

nghe người dàn dựng bữa tiệc

đầy kịch tính

cho hội nhà thơ quá vãng.   

 

5.

choáng ngợp trong bức tranh rối nùi

ráp nối từng khoảnh khắc

tùy tiện cảm hứng

trôi trong cõi xa lạ

không mong đợi

vô tình đuổi kịp thời gian.   

 

Quảng Tánh Trần Cầm

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
mùa đông đem lại chút bão giông | hát ca một đời hao hụt | hôm qua và ngày mai | thế giới vỡ tung trước mắt
Sống đến một lúc nào | nhìn xung quanh hết thấy con nít. | Biết ngay | hồn nhiên tự tại chết ướp trong khôn ngoan.
Nhà thơ Vũ Trọng Quang bảo mũi tên ấy bay hoài bay không tới. Làm sao bay kịp thời gian. Hoặc giả như vầy. Nơi tôi ngồi cố định, và. thời gian đi qua đi qua. Khi lời thơ vừa thốt lên là lúc tôi rơi mất thời gian. Không gian nào giữ những lời đi. Ở những bài thơ sau đây bạn có thể thấy được nơi thời gian và không gian gặp nhau trong nhịp lẫy tình cờ. đã ra đi là muôn đời ở lại…Bây giờ là bao giờ??? Bao giờ là bây giờ!!!, chiếc kim đồng hồ lẩn thẩn/ như con kiến già bò trên miệng chén… …Bạn cùng tôi như ai kia thập tự vác mình qua đông gió, cứu chuộc nỗi tàn phai của Màu thân thể ngó chừng cũng cũ cùng sự lãng quên muôn đời, để có thể trong thế giới siêu hình yên tĩnh của ta được an ủi Mưa trầm trầm dương thế/ Ngấm sâu miền âm gian… , dù mưa không dội sạch được những linh hồn run rẩy, và dẫu Đó là cánh cửa bí mật/ từng khép cửa linh hồn…
hết xuân sang hạ | hồi cư chiếc buồn | một mình vẫn | một mình luôn
người bán hàng tiếp tục chu mỏ thuyết minh | con cóc nhảy ra và ngồi đó ̶ ̶ ̶ vừa lắng nghe | vừa gật gật đồng ý: “văn hóa phi vật thể”
Khóc mùi một trận đi, quê núi | Vuốt ngực trôi xuôi những nỗi niềm | Trả hết về xưa cho gió xóa | Để hồn ươm vạt nắng vàng im |
và bóng đêm ở ngoài kia, | bên ngoài những tấm rèm, | niêm kín hai đứa với nhau
Dốc mòn phiếm du | Dễ nhau. đời khóa ngục tù | Xin em một chiếc phù hư bạt ngàn
trằn trọc trong vùng u minh nguyên thủy | mẹ tôi câm lặng chờ dông bão đi qua | đánh dấu giấc chiêm bao nhiều biến khúc | bằng những giọt nước mắt xốn xang