Sáu bài thơ

28/08/202508:26:00(Xem: 854)

brian-blanchflower


LỜI KHAI

 

Những âm vang

những màu sắc

những ngôn từ

tôi pha trộn

thành khoảng trống của một đời thường

 

ném khoảng trống đó ra ngoài

tôi khai với người công an khu vực

tôi không còn điều gì bí mật.


 

TRẬN LỤT

 

Ngôn ngữ tràn xuống giữa đêm

như trận lụt 1999 Huế

 

tôi bật dậy

 

bám

vào quyển sách cũ ố vàng

vết hồng thủy từ trang Kinh Thánh.

 

LÚC MƯA 2 GIỜ SÁNG, LÀM VIỆC VỚI CỘT ĐIỆN TRƯỚC NHÀ

 

Gác nhà tao

sao mày còn quá nhiều nước mắt?

 

 

TÔI CỨ BƠI

 

Tôi nằm giữa mùa hạ Vivaldi và mùa hạ Saigon

tôi đi quanh tháng 6 đi quanh công viên đi quanh vỉa hè

tôi đi quanh những ngôn từ

đi quanh những khoảng trống

tôi đi quanh nhà khi tôi xa em

 

mưa Saigon đã đổi chủ

mỗi tin nhắn là một đại lục

liếm vào tình yêu

 

tôi không thể định vị được biển và tình yêu lúc 2 giờ sáng

tôi thắp tất cả mọi ngọn đèn trong nhà

đi quanh tìm bóng tối

 

đó là cách đối phó với tình yêu và biển

tôi cứ bơi.


 

NHƯ THÈM CHẾT LẠI

 

Trốn những ngôn từ và tình yêu, tôi đụng

biển

treo đôi giày cũ lên tường, thời gian cũng

mòn

sợi dây giày như vết thương chưa cắt chỉ

 

Tháng 6, tôi hay trộn mưa vào trí nhớ

tin nhắn em gởi, tôi đọc như

thơ

rơi ngoài trang giấy

 

Đó là cách hứng bóng tối

đó là cách hứng ngôn từ

đó là cách quay về

một bóng ma thèm chết lại.

 

 

THẢ CHAI RA BIỂN

 

đọc lại quyển sách cũ, đụng

tiếng ve sầu, đó

là cách nhắc tôi, mùa hạ

 

thời gian qua tôi, thành tóc

trắng, có lúc như

mây

 

tôi tự nhấc bóng mình, mặt bàn

nhà em, chứa nhiều chai rượu

trống

song song, với những

bài thơ

 

tôi nhớ chai ấy, em thả ra

biển

 

đại lục trôi

vào khoảng trống của chai

thay một bài thơ khác.

-- Lê An Thế

Ý kiến bạn đọc
30/08/202504:37:44
Khách
Thơ như sóng, khi dâng trào, khi rút xuống, để lại trong lòng người đọc một khoảng trống đẹp và day dứt.
Những câu chữ này giống như mưa Sài Gòn nửa đêm—bất ngờ, ào ạt, rồi lắng lại thành dư vị khó quên.
Thơ vừa phơi bày vừa che giấu, vừa đối diện vừa trốn chạy… đọc mà thấy tình yêu, nỗi buồn và ký ức quấn lấy nhau.
Mỗi bài thơ như một chiếc chai thả ra biển—không biết trôi về đâu, nhưng chắc chắn để lại lời thì thầm trong tim người đọc.
Có những ngôn từ tưởng rời rạ
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thomas von Vegesack* quẹt diêm / Lửa bếp, Lửa đèn. Lửa lò sưởi / Ngọn nến bữa ăn chiều lung linh / Quặn lòng quê xa, bạn tù tội / Phương Đông: Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ / Quê ta, bao nhiêu ngũ hành sơn / Bếp ai tro lạnh chiều nay nữa / Lửa gì đâu. Lửa tủi, lửa hờn
chờ đợi cái ngẫu nhiên | chờ đợi cái cố nhiên | bên lửa trời lao xao | lời khấn nguyện âm ỉ
Ồ. có cây náng thật sao | Người đi bắt nắng thêm vào dấu ă | Hoặc giả cây nàng ra hoa | Lung linh mầu nắng hay là mắt em*
Thưa các đấng thi hào, quý vị có hiểu nghe đọc thơ dở quả là sự xúc phạm đến trí tuệ và thính giác? Whiskey 18 tuổi cũng có lúc chua như cứt mèo! Nàng thơ ơi, người ta nói em đã qua đời bên Pháp, sao còn hiện hồn về giữa bàn nhậu tối nay!
chẳng muốn ăn. | đồ ăn như giấy bìa, | nuốt vô muốn ói, | bịnh càng thêm bịnh.
sắc màu huyễn ảo như áo em trong mơ | xuân hạ vu vơ | buổi sáng bận lòng thiếu chữ bài thơ
Những hệ lụy cuộc đời | Có khi là hạnh phúc | Mỗi một phút gọi mời | Đau thương và ngã gục