Sáu bài thơ

28/08/202508:26:00(Xem: 856)

brian-blanchflower


LỜI KHAI

 

Những âm vang

những màu sắc

những ngôn từ

tôi pha trộn

thành khoảng trống của một đời thường

 

ném khoảng trống đó ra ngoài

tôi khai với người công an khu vực

tôi không còn điều gì bí mật.


 

TRẬN LỤT

 

Ngôn ngữ tràn xuống giữa đêm

như trận lụt 1999 Huế

 

tôi bật dậy

 

bám

vào quyển sách cũ ố vàng

vết hồng thủy từ trang Kinh Thánh.

 

LÚC MƯA 2 GIỜ SÁNG, LÀM VIỆC VỚI CỘT ĐIỆN TRƯỚC NHÀ

 

Gác nhà tao

sao mày còn quá nhiều nước mắt?

 

 

TÔI CỨ BƠI

 

Tôi nằm giữa mùa hạ Vivaldi và mùa hạ Saigon

tôi đi quanh tháng 6 đi quanh công viên đi quanh vỉa hè

tôi đi quanh những ngôn từ

đi quanh những khoảng trống

tôi đi quanh nhà khi tôi xa em

 

mưa Saigon đã đổi chủ

mỗi tin nhắn là một đại lục

liếm vào tình yêu

 

tôi không thể định vị được biển và tình yêu lúc 2 giờ sáng

tôi thắp tất cả mọi ngọn đèn trong nhà

đi quanh tìm bóng tối

 

đó là cách đối phó với tình yêu và biển

tôi cứ bơi.


 

NHƯ THÈM CHẾT LẠI

 

Trốn những ngôn từ và tình yêu, tôi đụng

biển

treo đôi giày cũ lên tường, thời gian cũng

mòn

sợi dây giày như vết thương chưa cắt chỉ

 

Tháng 6, tôi hay trộn mưa vào trí nhớ

tin nhắn em gởi, tôi đọc như

thơ

rơi ngoài trang giấy

 

Đó là cách hứng bóng tối

đó là cách hứng ngôn từ

đó là cách quay về

một bóng ma thèm chết lại.

 

 

THẢ CHAI RA BIỂN

 

đọc lại quyển sách cũ, đụng

tiếng ve sầu, đó

là cách nhắc tôi, mùa hạ

 

thời gian qua tôi, thành tóc

trắng, có lúc như

mây

 

tôi tự nhấc bóng mình, mặt bàn

nhà em, chứa nhiều chai rượu

trống

song song, với những

bài thơ

 

tôi nhớ chai ấy, em thả ra

biển

 

đại lục trôi

vào khoảng trống của chai

thay một bài thơ khác.

-- Lê An Thế

Ý kiến bạn đọc
30/08/202504:37:44
Khách
Thơ như sóng, khi dâng trào, khi rút xuống, để lại trong lòng người đọc một khoảng trống đẹp và day dứt.
Những câu chữ này giống như mưa Sài Gòn nửa đêm—bất ngờ, ào ạt, rồi lắng lại thành dư vị khó quên.
Thơ vừa phơi bày vừa che giấu, vừa đối diện vừa trốn chạy… đọc mà thấy tình yêu, nỗi buồn và ký ức quấn lấy nhau.
Mỗi bài thơ như một chiếc chai thả ra biển—không biết trôi về đâu, nhưng chắc chắn để lại lời thì thầm trong tim người đọc.
Có những ngôn từ tưởng rời rạ
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không màu xám nào | buồn hơn | xám Noel.| Hai tay mẹ | chắp | về khuya | xám đậm..
Vui lên, nếu bé sơ sinh vẫn còn bồng | còm cõi đó— một ngày rồi phải lớn— | dù con trai không thể cười không thể hát | dù chồng bà đã mất chân tay
rồi những hạt nhiệm mầu | sẽ sinh ra trái tim thiết tha | đập trên những dơ bẩn và thánh thiện
Bước xuống thềm nhà | Đi vào mùa đông trước mặt | Những hàng cây sẽ rung lên | Chiếc khăn quàng cổ gió
Những hạt nước rơi không nhịp điệu / Trên quê hương mùa bão lũ / Tạo ra âm ba sầu thảm / Như khúc cầu hồn của Mozart / Những bản dự báo là niềm hy vọng run rẩy cùng nỗi âu lo / Dập dìu theo con nước / Và những cư dân vùng trũng / Biết cũng chẳng để làm gì / Khi bốn bề mênh mông màu nước bạc Lạnh ngắt / Cùng bóng đêm bao phủ / Gió rít mưa tuôn xối xả con nước cuồn cuộn / Tràn vào mỗi nhà, mỗi con đường, mỗi xóm nhỏ / May mắn cho con người còn biết nguyện cầu / Để có chút bình tâm trong hoạn nạn / Để còn hoài mong vào sự cứu rỗi ở thời khắc lâm chung
Bài thơ gửi Ôn (Thầy Em) vào ngày 31 tháng 10, năm 2023. Và 6 câu thơ Ôn đáp trả gửi lại vào ngày 01 tháng 11 như một lời chào ly biệt.
Lòng cây mấy thưở ai người biết | Từng khóc từng reo đã mấy lần
nhỏ xuống giọt mưa trên vai áo | câu chữ phía trước phía sau vóc dáng | nghe tiếng buồn thế kỷ ngân vang tâm thức
Gió nồm thổi rát mặt | Đấy cát chảy kinh niên | Nước nước nước tù đọng | Nhà trôi như bóng thuyền