THẦY EM

27/11/202507:08:00(Xem: 539)

IMG_3945 (1) 

Bài thơ gửi Ôn (Thầy Em) vào ngày 31 tháng 10, năm 2023.
Và 6 câu thơ Ôn đáp trả gửi lại vào ngày 01 tháng 11 như một lời chào ly biệt.


TRĂNG VỠ TRONG TÁCH TRÀ

Muốn ôm một vầng trăng

Đến thăm em trong chiều

Em, áo cà sa xám

Chị, áo một màu nâu

Trà rót hoài không cạn

Bởi chuông chùa tan lâu

 

Chị viết một câu thơ

Em viết kinh trên lá

Rừng không còn tiếng nói

Núi không biết kêu la

Hư vô không tiếng gọi

Kinh đã như lá khô

 

Ôi! Đã nguội tách trà

Giọt lệ ai rơi xuống

Giữa một vầng trăng vỡ

Giữa một thời gian đen

Nhã Ca

31.10.2023

***

Đêm huyền thoại

chung trà mộng mị tàn canh

hương còn thoảng

trong hạt mưa khuya

giọt lệ đẫm ướt

hai bờ sinh tử

Tuệ Sỹ

1.11.2023

 
***

Và 2 năm sau: 24.11.2025

 

BÓNG VÀ NGƯỜI

Lại đến tháng mười một

Tháng mười tuyết đã rơi

Mây lang thang vô định

Tìm đâu thấy bóng, người

Tuyết rơi, tuyết rơi mãi

Dòng lệ trắng từ trời

Ràn rụa trên mặt đất

Trăng đã lặn từ lâu

Bóng, người cũng đã khuất

 

Ngày hấp hối mê sảng

Lăn lộn vào đêm tối

Buồn cũng đến vậy thôi

Vạn vật đều như huyễn

Nói chi bóng với người

Nhã Ca

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
giả sử niềm tin vẫn sáng soi / xác tín như bàn thờ trang nghiêm trong nhà / khói hương xì xụp vái / cầu người đã bỏ ta đi / đừng bỏ ta đi
Ngô đồng một lá rơi / Nhìn mắt em thoáng thấy / Mùa Thu, vàng đến rồi
Có khi tôi nối hai điểm bằng đường thẳng / Có khi bằng đường cong / Có khi bằng con đường dích-dắc / Có khi lại là những dấu chấm / Tưởng rất gần / Mà nối hoài / Hụt hơi / Không đến
Sáng và tối, mẹ và cha, âm và dương... đó là cánh cửa nhị nguyên đối đãi mở ra cái muôn màu muôn vẻ của đời sống này. Sáng và tối tuần hoàn lẫn nhau cho chúng ta cảm nhận về thời gian, cho nhãn quan chúng ta cảm nhận về bóng và hình. Bóng và hình này qua giác quan thi sĩ Khánh Minh và được nữ sĩ ghi lại cho nhân thế qua thi tập Ký Ức Của Bóng. Sau đó Khánh Minh “giải thoát” cho Bóng khỏi cái tạm bợ của một cảm xúc bất chợt, thả Bóng và cảnh giới miên viễn của bầu trời Thi Ca qua tập Bóng Bay Gió Ơi. Lần này trở lại với tập thơ Đêm, Bóng “về quê” thăm lại nguồn cội của chính mình. Chính trong Đêm Bóng ẩn mình an trú trong tịch tịnh. Cánh cửa nhị nguyên sáng tối khép lại, tịch tịnh của màn Đêm hiển lộ như là một biểu tượng cho cảnh giới không có thời gian mà Khánh Minh tạm gọi là “Nơi Dừng Lại Của Thời Gian Vĩnh Cửu”
Người đàn bà thức dậy / bỏ đi lúc mờ sương / vết trũng trên mặt giường / Còn ngập đầy bóng trăng.
như đốm lửa âm thầm / mẹ ngồi trầm ngâm bên cơi trầu / chiều xuống ôm bóng lặng / ngái ngủ tiếng kinh cầu lê thê / cơn mưa dông lướt thướt không dứt
Tôi không nói / Chỉ có hàng cây gió thổi / Và bóng. Tối / Tôi không ngủ / Chỉ có đêm đang trôi / Có lẽ sẽ một lời / Để đừng tan vào bóng tối
Em bỏ nước Mỹ giàu sang / về với cuộc đời cần lao đến nỗi bệnh trọng thân vong / có kẻ cho rằng em dại / cái dại của em gấp ngàn lần cái khôn của những kẻ / dát vàng khoe khoang xe triệu đô nhà trăm tỷ /
từ biệt tích anh ta trở về ghé thăm / vẫn khẩu trang, áo cao su bảo vệ linh hồn, và / bảo vệ nguyên tắc không lây nhiễm / cảm xúc - anh nói – thứ phiền phức rẻ tiền / hệt như mong muốn vô hạn của đàn bà / làm đàn ông mất hứng.
Trái tim bị xúc phạm, diễn trong tác phẩm tạo hình. / Những dãy tim móp méo trừu tượng, / vỡ ra, rắp lại theo nghệ thuật, đâu còn là trái tim. / Chỉ khổ đau mới tồn tại với cẩm thạch, / từ sống qua chết, / tất cả linh hồn đều đói nghèo, / hạnh phúc như phiếu xin thực phẩm, / không được hồi âm.