Hôm nay,  

Một Thời Đã Sống, Một Đời Không Quên

15/11/202116:49:00(Xem: 8345)
blank

Một thời đã sống, Một đời không quên
 

Nhạc sĩ Nguyễn Ngọc Phúc
 

Một buổi nói chuyện rất là thích thú và ấm cúng, vừa từ người đối thoại gồm khách mời và chủ nhà, vừa từ đề tài tự nhiên trong câu hỏi và trả lời để dẫn đến giới thiệu một vài ca khúc chọn lọc lẫn lịch sử của nó với đôi lời về tác giả của bài hát.
 
Một chương trình, một buổi trình diễn nằm dưới lớp áo của một buổi nói chuyện và xoay quanh những kỷ niệm gần gũi chân thật, đã kéo thế giới nghệ thuật của các nghệ sĩ ngày xa xưa về với hiện tại và đã cho thấy họ rất đơn giản, không ồn ào từ người hát cho tới người chơi nhạc và viết nhạc.
 
Viết đến đây, tôi mới chợt nghĩ đến một từ ngữ để gọi chung những cảm nghĩ và nhận xét của mình khi xem và nghe hết buổi nói chuyện này, nó hoàn toàn không giống như những sinh hoạt văn nghệ khác mặc dù tất cả đều là nghệ thuật.
 
Đó có phải là định nghĩa của nhạc thính phòng không? Một định nghĩa của thế giới âm nhạc của một sinh hoạt nghệ thuật chỉ hợp với một số điều kiện giới hạn về không gian và thời gian, về âm hưởng và khán giả, về trình diễn và nội dung.
 
Sự chọn lọc này không phải là luật lệ giới hạn tự đặt ra của một giới làm nghệ thuật mà là những điều bình thường và một phần rất quan trọng để đi đôi và làm nền cho một buổi trình diễn loại âm nhạc đó.
 
Nó sẽ không sôi nổi ồn ào từ người trình diễn lẫn người thưởng thức mà sẽ là từ từ êm dịu nhưng lớn dần, to dần để đi xa đi xâu vào xúc cảm của người nghe và xem.


 
Đi tìm hiểu định nghĩa của chữ Thính phòng trong tự điển âm nhạc nhất là về nhạc cổ điển, nó rất đơn giản ở cái không khí giới hạn của nơi trình diễn, của người trình diễn và của nhạc cụ trình diễn nghĩa là một số ít người nghe, một vài nhạc sĩ với vài nhạc cụ như piano và violon.
 
Kết hợp định nghĩa này với nội dung của buổi trình diễn thì mọi việc cần phải được hướng dẫn và xếp lớp lang thứ tự để tránh việc làm xúc cảm của người thưởng thức bị rối bời và hoang mang lạc lõng.
Nó tựa như nội dung và bố cục của một nhạc phẩm hay ca khúc.
 
Nếu không được sắp xếp theo thứ tự thì sự hỗn loạn này không nói lên hay vẽ lên được điều muốn nói của tác giả.
Kết quả là gì? Người thưởng thức sẽ không hiểu, không nhìn thấy và không nhận được thông điệp gửi đi từ tác giả đến người nghe qua ca khúc hay có thể qua người hát truyền tải.
 
Trong âm nhạc, mọi người thường nói “ nếu mình không rung cảm thì người nghe cũng sẽ không rung cảm “
Ngược lại, khi người thưởng thức có được sự xúc động và rung cảm về một nhạc phẩm cũng như về một giọng hát trong buổi trình diễn thì buổi trình diện đó và người hát đó đã thực sự thành công vì thông điệp gửi đi đã được nhận và hiểu.

 
Cám ơn người gửi Jimmy và ca sĩ Kim Tước đã làm đẹp cuộc đời.
Mong chờ đón nhận nhiều thông điệp khác . Thank you.
 

Nguyễn Ngọc Phúc



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Một năm vừa qua đánh dấu một năm lịch sử đen tối cho Hoa Kỳ và cả thế giới. Chú Chuột Canh Tý, kẻ gieo đại dịch Covid, đã cuốn gói ra đi mang theo bao tai ương khốn khó, nhường chỗ cho chàng Trâu Tân Sửu siêng năng, cần mẫn bước về. Gió xuân hơi gây lạnh bắt đầu thổi vào miền Nam Cali, làm se hồng đôi má người con gái xuân thì đang rảo bước qua đường.
Những người Á Châu trên khắp thế giới đang phản ứng với “niềm hạnh phúc rơi nước mắt” khi Chloe Zhao làm nên lịch sử tại Lễ Trao Giải Trái Cầu Vàng (Golden Globe Awards) lần thứ 78, trở thành người phụ nữ Mỹ gốc Á Châu đầu tiên thắng giải đạo diễn xuất sắc nhất của giải này, theo bản tin của BBC tiếng Anh tường thuật hôm Thứ Hai, 1 tháng 3 năm 2021.
Sven Ouzman thuộc Đại Học Tây Úc, một trong những nhà nghiên cứu chính của dự án, cho biết bức tranh vẽ trên đá sẽ giúp mở rộng hiểu biết về lịch sử văn hóa bản địa: “Hình ảnh con kangaroo mang tính biểu tượng này trông giống với những bức tranh vẽ trên đá từ các hòn đảo ở Đông Nam Á có niên đại hơn 40,000 năm trước, gợi ý về mối liên kết văn hóa - và gợi ý về nghệ thuật đá vẫn còn lâu đời ở Úc,” theo Ouzman cho biết trong một tuyên bố.
Xuân Tân Sửu với nắng trong buổi sớm đang trải nhẹ bao nhiêu sắc màu tươi thắm lên khuôn mặt còn đượm nét kinh hoàng của mẹ đất. Một năm cũ với nhiều thiên tai khủng khiếp của cháy rừng, hạn hán, lụt lội, tuyết lở, đất truồi và đại dịch đang lùi dần vào quá khứ. Niềm tin về một bộ mặt mới toàn cầu đang sống lại khắp nơi.
Viet Film Fest dự trù sẽ diễn ra từ ngày 15 đến 30 tháng 10, năm 2021. Do đại dịch covid-19, Viet Film Fest 2021 sẽ đươc thực hiện hầu hết trên online, với một số suất chiếu drive-in và có thể tại rạp nếu điều kiện cho phép. Xin vào thăm trang nhà www.VietFilmFest.com để điền đơn và đóng lệ phí tham dự. Viet Film Fest do Hội Văn Học Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA) tổ chức mỗi năm một lần nhằm đưa những câu chuyện và kinh nghiệm sống của người Việt hoặc gốc Việt trên toàn thế giới qua điện ảnh. Hội Văn Học Nghệ Thuật Việt Mỹ (VAALA) là một tổ chức bất vụ lợi được sáng lập từ năm 1991 với mục đích nối kết và làm phong phú hoá các cộng đồng qua nghệ thuật và văn hoá Việt Nam.
Trước Tết Ta 2021 tình cờ thấy bài thơ của thi sĩ Vivi phổ biến trên nhóm (internet) liên quan đến trường xưa với tiêu đề "NGẪM VỀ TRƯỜNG CŨ" tôi lấy xuống cất đó. Vài ngày qua lợi dụng lockdowm tôi lôi nó ra phổ nhạc giải trí cho đỡ buồn. Xí xọn (là nghề của tôi) cho nên hai ba ngày liên tiếp lục tìm hình trên mạng.
Nghệ thuật gốm là một thứ văn hóa dân gian, được hình thành và phát triển từ xa xưa, đã qua nhiều thiên niên kỷ. Sản phẩm của người thợ gốm, trước tiên là vì nhu cầu thực dụng, rồi dần dà, ngày càng được nâng cấp mà thành nghệ thuật.
Có ai đó đã ví đời người như một dòng sông, mỗi giai đoạn cuộc đời như một khúc quành. Mỗi người thường có những dấu ấn riêng để hồi tưởng lại những cột mốc trong dòng đời. Có khi là một nơi chốn, có khi là một kỷ vật, hay một nhân vật. Riêng tôi, những cột mốc trong dòng đời gắn liền với những bản nhạc xuân. Ngay từ bé khi chưa học nhạc, chưa biết đàn, tôi đã thích nghe và nhớ khá lâu những ca khúc. Tôi cũng đặc biệt say mê không khí những ngày Tết. Có lẽ vì vậy, tôi vẫn nhớ như in những ca khúc xuân mà mình có kỷ niệm trong từng chặng tuổi đời. Tôi học tiểu học ở trường Sư Phạm Thực Hành, ngôi trường ở Sài Gòn áp dụng lối dạy học mới, năng động kiểu Mỹ dành cho học sinh. Tôi được thầy cô dạy hát trong những dịp lễ đặc biệt, trong đó có ngày Tết. Ở tuổi thơ ấu, những ngày chuẩn bị đón Tết là thần tiên nhất. Ở nhà thì bận bịu dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa, mua sắm cho ba ngày Tết. Lên trường thì bài vở nhẹ nhàng, các lớp lo tập văn nghệ mừng xuân. Tôi nhớ cô giáo dạy hát bài Nắng Tươi
“Raya Và Rồng Thần Cuối Cùng” sở hữu dàn diễn viên lồng tiếng xuất sắc, bao gồm Kelly Marie Tran trong vai nữ chiến binh gan dạ Raya, Awkwafina trong vai rồng thần huyền thoại Sisu, Daniel Dae Kim trong vai Benja - người cha thông thái của Raya. Tuyến phản diện của phim gồm Gemma Chan trong vai công chúa Namaari - kẻ thù của Raya, Sandra Oh trong vai thủ lĩnh Virana - người mẹ quyền lực của Namaari. Ngoài ra, tác phẩm còn có sự góp mặt của Benedict Wong trong vai người khổng lồ Tong, Izaac Wang hóa thân thành cậu nhóc lái buôn 10 tuổi tên Boun, Thalia Tran trong vai bé Noi nghịch ngợm, Alan Tudyk trong vai Tuk Tuk – người bạn thân kiêm thú cưỡi của Raya, Lucille Soong trong vai Dang Hu, thủ lĩnh của Long Trảo, Patti Harrison trong vai người thủ lĩnh Long Vỹ và Ross Butler trong vai thủ lĩnh của Long Cốt.
Trong bức ảnh này, tôi đã sử dụng trí tưởng tượng của mình với sự sáng tạo thông qua máy ảnh số, gương, ánh sáng và một số công cụ xử lý hậu kỳ để tạo ra một bức ảnh có đường nét, màu sắc, kết cấu, hình dạng vừa thực, vừa siêu thực với nội dung trừu tượng về tình yêu.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.