Hôm nay,  

Nhật ký một Phật tử (2)

8/13/202308:24:00(View: 1776)
Tôn giáo

full-moon

Ngày kế tiếp, tháng này, năm nay
    Bốn giờ sáng, trời lạnh căm căm, sương mù dày đặc. Mình phải dậy sớm để đi cày kiếm cơm, đường vắng hoe không một bóng người, thỉnh thoảng vài chiếc xe vút qua, có lẽ cũng là những người đi làm sớm như mình. Thường thường mình lái xe ngang qua một nghĩa địa nhỏ giữa lòng thị trấn, mình nhiều khi sanh nghịch nhìn quanh quất thử xem có thấy ma chăng, chẳng hạn như một bóng áo choàng trắng hay áo choàng đen, một hình nhân nữ với tóc xõa che mặt, một em bé kiểu killing doll… mà đã từng đọc trong sách. Vừa lái xe và phì cười với chính bản thân, trong một lần lơ đễnh như thế, mình vượt qua bảng stop mà không kịp ngừng, đường vắng tanh, ấy vậy mà không biết từ đâu một chiếc xe cảnh sát xuất hiện phía sau cứ như ma vậy!
    Lúc này trong bụng rối cả lên, vừa sợ giấy phạt vừa lo sẽ bị vợ càm ràm cả buổi cho mà nghe. Tự dưng ngước nhìn hình Bồ Tát treo ở trước mặt và thầm trách: ”con ăn ở hiền lành, sao Bồ Tát không phù hộ?”. Chỉ trong vài phút là anh cảnh đến, anh ta yêu cầu xem bằng lái và bảo hiểm xe. Mình trình đủ và giở thói quen dân Mít nhà ta: ”tôi vượt bảng stop vì lờ đễnh, đây cũng là lần đầu tiên, ông có thể cảnh cáo chứ đừng viết giấy phạt?”. Người cảnh sát bảo: ”để tôi xem background của ông trước rồi tôi sẽ quyết định”. Anh cảnh sát quay về xe của mình hí hoáy trên laptop và chừng mười phút sau thì quay lại: ”lý lịch lái xe của ông rất tốt, tôi chỉ cảnh cáo thôi nhưng ông nhớ lái xe cẩn thận!”. Mình mừng hết lớn, cảm ơn rối rít. Nhìn tướng anh cảnh sát cao to, cơ bắp cuồn cuộn trong bộ sắc phục cảnh sát rất đẹp, ngầu và oai ra phết. Mình thấy mến những anh cảnh sát vất vả cả ngày đêm để giữ trật tự, an ninh và an toàn cho cộng đồng. Nghề cảnh sát ở xứ này rất nguy hiểm, luôn đối mặt với súng đạn, cảnh sát xứ này không có lối vòi vĩnh “ bánh mì hay cà phê” hay lót tay thay giấy phạt như xứ mình. Mình cũng tự thấy xấu hổ vì mới vừa phút trước trong bụng còn chửi thầm: “đồ cảnh sát khó ưa, đồ mặc dịch, đồ kỳ thị...” vậy mà sau khi anh ta tha không phạt thì lại thấy dễ ưa, thấy cảnh sát làm việc năng nổ và trách nhiệm. Ôi chao cái tâm vọng động mê loạn của mình!  Phút trước vậy mà phút sau khác rồi, thế mới biết thiên đường - địa ngục không hai, vẫn không ngoài một niệm; thiện - ác tưởng chừng cách xa nhưng nào ngờ cũng chỉ trong một niệm. Từ một niệm mà biến hóa không cùng, bởi thế nhà Phật mới bảo: ”nhất thiết duy tâm tạo”, lớn như sơn hà đại địa, nhỏ nhiệm như phù du, hạt bụi… tất cả không ngoài một niệm tâm.

Thập phương hư không bất ly đương xứ
Cổ kim tam thế bất ly đương niệm
 
Người cảnh sát đi rồi, mình cũng lái xe đi nhưng trong lòng thấy mắc cỡ với chính mình. Mình đã sai lại còn trách Bồ Tát không phù hộ. Mình thất niệm nên vượt bảng stop, nếu lúc ấy mà có xe chạy ngang qua thì đã xảy ra tai nạn rồi. Giờ mình thấy mình may mắn, không bị tai nạn, không bị phạt. Mình sanh tâm sám hối, sám hối với Bồ Tát và sám hối với chính mình.
    Chánh niệm thật sự quan trọng, giúp mình kịp dừng lại trước những hành động sai quấy, kịp ngưng trước khi nói những lời thô ác và vi tế hơn là kịp nhận ra mình đang nghĩ bậy bạ. Chánh niệm trong lúc lái xe càng quan trọng hơn, chỉ cần thất niệm một giây là có thể gây tai nạn, có thể chết người như chơi!
Vào trong hãng, nhóm mình làm chung rất vui vẻ, ngày nào cũng tám đủ chuyện trên đời, chuyện bóng cà na, bóng bầu dục, chuyện tin tức thời sự và chuyện đàn bà thì hầu như là không thể thiếu. Những lời bình luận em này đẹp hay xấu, con nhỏ kia bự hay lép...và bao nhiêu chuyện linh tinh khác nữa. Mình cũng tám với cả bọn, những khi ấy mình biết mình đang thất niệm nhưng tự an ủi: “mình chỉ là một Phật tử chứ không phải người xuất gia” tuy nhiên mình vẫn nhớ mình là Phật tử nên giảm bớt độ “mặn” của câu chuyện, hoặc là lái câu chuyện hướng khác khi nó đi quá đà, hoặc là chuyển đề tài, Tuy nhiên cũng không ít lần bị bắt giò : ” tại sao mầy giãn ra khi câu chuyện đang hấp dẫn?”
    Quả thật từ lý thuyết đến thực hành có một khoảng cách khá xa, nói dễ làm khó. Mình cũng như tất cả những Phật tử khác, ai mà hổng biết cái lý thuyết thân này như cái đãy da hôi thối, toàn máu mủ đờm dãi, tai có ráy, mũi có cứt mũi, miệng có bợn, mắt có ghèn, lỗ chân lông có mồ hôi, tiền môn và hậu môn có phẩn niếu… Dẫu biết rằng cái thân này chỉ là giả hợp của bốn đại… Nhưng hễ thấy người đẹp là mê và mơ! Đôi khi chỉ một nụ cười của người đẹp cũng đủ làm xao xuyến cả tâm hồn, một cái xúc chạm hay một lời tình tứ thì có thể vui lâng lâng thậm chí sanh tơ tưởng nọ kia. Dẫu biết xác thân là bất tịnh nhưng thấy người đẹp vẫn cứ bập vào như thường. Mình cũng như mọi người vậy, cứ để cho lục căn chấp vào sáu trần nên khổ và không biết đến khi nào mới có thể buông được? Lý thuyết đầy đủ cả rồi, biết rồi, thuộc nằm lòng rồi… nhưng thực hành mới là quan trọng, mới có hiệu quả, chứ cứ lý thuyết suông thì cũng như không mà thôi!
    Mình tự kiểm thảo mình, trong năm món dục thì có lẽ nặng về sắc. Tài vốn không có bao nhiêu, kiếm sống đủ chi tiêu, tâm cũng không có ý định cầu và cũng biết chắc chắn là có cầu cũng không được, cái này tùy vào phước của chính mình. Danh thì chẳng có, chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, lại càng không để tâm đến. Thực thì cũng buông được, ăn chay, ăn đủ dinh dưỡng để sống chứ không có ý thích ăn ngon cao lương mỹ vị hay ăn nhậu lu bù. Thùy thì cũng chỉ ở mức căn bản bình thường, không ham ngủ nghỉ nhiều. Duy có sắc là khó nhất, thường mơ tưởng, thường nghĩ đến, khi thấy người đẹp là quên béng đi đấy là cái túi da hôi thối hay là giả hợp của tứ đại, lúc ấy chỉ thấy đó là người đẹp mắt biếc má đào, đó là cái đẹp của cuộc đời... rồi tặc lưỡi cho qua và tự ngụy biện: “Đời mà, chẳng có gì tuyệt đối!”
    Mặc dù mê cái đẹp nhưng vẫn tin tưởng vào Phật pháp, vẫn biết giữ được năm giới thì mới có thể tái sanh làm người, giữ được thập thiện thì có thể sanh thiên… Mình đang chiến đấu với bản thân mình, một cuộc chiến giữa giữ giới hay sống theo cảm tính, rõ ràng đây là một cuộc chiến khó khăn mà phần thắng hay thua còn ngang ngửa nhau, điều này phụ thuộc vào bản lãnh của chính mình, tuy nhiên trợ duyên thầy lành bạn tốt cũng rất quan trọng và cần thiết biết bao.
 

– Thanh Nguyễn

(Ất Lăng thành, 0422)

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Vào ngày Chủ Nhật 7 tháng 9, 2025 Ban Trị Sự Phật Giáo Hòa Hảo Miền Nam California do Đồng Đạo Trần Văn Tài làm Hội Trưởng đã long trọng tổ chức đại lễ Vu Lan tại Hội Quán PGHH ở địa chỉ 2114 W. McFadden Ave, Santa Ana, California. Rất đông đảo tín đồ PGHH đến tham dự, một số đồng đạo cao niên có cụ 90, 80 tuổi vẫn còn khỏe mạnh với đôi chân vững vàng. Ban Trị sự PGHH kể từ ông Trần Văn Tài làm Hội Trưởng đến nay, ông chú tâm vào việc hướng dẫn giới trẻ PGHH gánh vác công việc
Tiếp xúc với Hòa Thượng Thích Thông Hải, Thành Viên Hội Đồng Giáo Phẩm, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ, (GHPGVNTNHK) Chánh Đại Diện GHPGVNTN Miền Nam California, Viện Chủ các Tu Viện Chân Không Hawaii, Tu Viện An Lạc, Ventura, Thiền Viện Chân Không Los Angeles và Vương Quốc Anh, Trụ Trì Chùa Bảo Quang, Santa Ana, Trưởng Ban Tổ Chức Đại Lễ Hiệp Kỵ Lịch Đại Tổ Sư và Ngày Về Nguồn Lần Thứ 14 nhân kỷ niệm 35 năm ngày thành lập Chùa Bảo Quang Nam California
Chùa Liên Hoa tọa lạc tại số 9561 Bixby Ave, Garden Grove CA 92841, điện thoại số (714) 636-7725 do Đại lão Hòa Thượng Thích Chơn Thành, Thượng Thủ Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Trên Thế Giới, Viện Chủ Chùa Liên Hoa đã trang nghiêm tổ chức Đại lễ Vu Lan PL.2569, 2025 DL. Mặc dù trong ngày Thứ Bảy 06 tháng 9 năm 2025 (nhằm ngày Rằm tháng 7) với nhiều lễ Vu Lan đã diễn ra cùng lúc tại các chùa Nam California, nhưng hàng trăm đồng hương Phật tử đã về Chùa Liên Hoa tham dự thật đông đảo, trong khu chánh điện số người đến trước đã ngồi kín từ trong ra ngoài, số đông đồng hương Phật tử đến sau đều ngồi dưới các gốc cây và chung quanh chùa, quang cảnh nhộn nhịp như một ngày hội lớn.
Dù là lần đầu tiên tổ chức, cuộc hành hương Năm Thánh 2025 không chỉ thành công tốt đẹp mà còn để lại những dấu ấn sâu sắc về đức tin và tình huynh đệ.
Thiền Viện Sùng Nghiêm do Ni Sư Thích Nữ Chân Thiền, Viện Chủ Khai Sơn cùng Ni Sư Thích Nữ Chân Diệu Trụ Trì Thiền Viện Sùng Nghiêm đã trang nghiêm tổ chức Đại Lễ Vu Lan năm 2025 vào lúc 10 giờ sáng Chủ Nhật ngày 31 tháng 8 năm 2025. Điều hợp chương trình Đại Lễ Vu Lan do các MC: Đỗ Phước, Chân Minh, Trần Dũng.
Vào lúc 10 giờ sáng Chủ Nhật ngày 31 tháng 8 năm 2025 tại hội trường chùa Điều Ngự địa chỉ: 14472 Chestnut Street, Thành Phố Westminster, CA 92683, do Hòa Thượng Thích Viên Lý Viện Chủ, Hòa Thượng Thích Viên Huy Trụ Trì, tại đây cũng là nơi đặt văn phòng thường trực của Tăng Đoàn Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hải Ngoại, đã long trọng tổ chức Đại Lễ Vu Lan năm 2025
Đại bi, lòng thương rộng lớn, là nền tảng của hạnh bồ-tát, của tâm bồ-đề. Không có đại bi thì không có Bồ-tát, không có Phật. Tất cả dụng hạnh của Bồ-tát đều khởi đi từ đại bi; bởi vì đại bi là bản thể của phương tiện (1).
Tại Fredom Hall trong công viên Mile Square Regional Park liên tục trong hai ngày Thứ Bảy 23 và Chủ Nhật 24 tháng 8 năm 2025, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ, Cộng Đồng Phật Giáo Nam California, cùng Bà Janet Nguyễn Giám Sát Địa Hạt 1 Quận Cam đã trang nghiêm tổ chức Lễ Hội Vu Lan năm 2025 với chủ đề: “Nguyện Làm Con Thảo Cháu Hiền” nhân dịp kỷ niệm 50 năm từ sau biến cố Tháng 4 năm 1975.
Mỗi năm cứ đến ngày rằm tháng 7 âm lịch, mọi chùa chiền Phật Giáo và những đoàn thể đông người Việt đều tổ chức Lễ Vu Lan, một ngày lễ của Phật Giáo nhưng mang âm hưởng Văn Hóa Việt Nam. Gia đình Thiền Thực Nghiệm cùng đi với truyền thống dân tộc, tổ chức Lễ Vu Lan trong tinh thần tỏa rộng yêu thương, nối kết năng lượng lại với nhau để tưởng nhớ công ơn của những đấng sinh thành quá khứ lẫn hiện tiền
Đọc sách báo, thưởng thức âm nhạc là nhu cầu cần thiết cho người lớn tuổi. Người trẻ thích chơi thể thao, tập võ, đấu võ. Mỗi người có nhu cầu riêng. Người lớn tuổi sức khỏe không mạnh mẽ như ngày xưa thì nhu cầu khác hơn lúc còn trẻ, nên đọc sách báo, xem truyền hình và nghe đài phát thanh. Chúng ta may mắn sống ở California, ở đây có nhiều đài truyền hình và truyền thanh, trung tâm giải trí. Ở tiểu bang khác nếu không biết tiếng thì đành chịu. Ở đây, muốn ăn món gì cũng có, rau cải tươi đem từ nông trại tới, muốn ăn cá tươi nếu không muốn mua ở chợ thì đi câu cá, xuống biển bắt cá. Đời sống nếu muốn thảnh thơi, không lo nghĩ, thì lên rừng. Có người bỏ rừng về phố thị, có người bỏ thành phố về rừng, muốn gì thì làm việc đó. Người nào thích âm nhạc về lính thì cuối tuần có nhiều đại nhạc hội hát về lính.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.