Hôm nay,  

HỒI ĐÓ CÒN TRẺ

19/08/202200:00:00(Xem: 5198)
 
Ngoài đường trời nóng, nắng chang chang.

Trong tiệm nóng, quạt máy chạy ồ ồ.

Tiếng cười giỡn, tiếng đồ nghề đụng nhau lóc cóc, tiếng ghế kéo sột soạt.

Kim xề lại bên chị Ngà, tay vuốt tóc, miệng thở ra, rên:

- Hơơơơ... chán quá chị Ngà ơi. Em muốn bỏ nghề nầy cho rồi. Chị có thuốc nhức đầu hông cho em viên.

Chị Ngà ngước lên, nhăn mày:

- Sao vậy? nhức đầu hả? sao ngày nào chị cũng nghe Kim than nhức đầu. Có bịnh gì hông?

Kim thở dài:

- Đâu biết có bịnh gì hông. Ngày nào cũng đi làm thành ra đâu biết có bịnh gì hông.

Chị Ngà lục lục trong tủ, lấy hộp thuốc ra, vặn tới vặn lui, bực bội:

- Ai mà chế tạo ra cái nắp nầy khó mở thấy mồ. Nói là cách an toàn cho con nít hổng mở được. Hứ! mình mở còn hổng được, nói chi con nít?

Tuấn đằng kia nói vói qua:

- Ậy. Thế mà chị cứ giao cho con nít đi, nó sẽ mở ra liền một khi. Đưa đây em mở cho. Nà…y, chị phải vừa ấn xuống vừa xoay... đây nầy, có chữ viết dặn rõ ràng, không đọc rồi làm không đúng rồi thì ỏm tỏi lên, thế mới chết chứ... đây nầy, cần mấy chục viên?

Kim vừa lấy hộp thuốc vừa nạt:

- Đưa đây, hai viên. Vô duyên. Làm như voi vậy, thuốc mà hỏi uống mấy chục viên, cha nội, lảng nhách. Thấy ghét.

Chị Ngà nói bã lã:

- Ối. Thì tay của cậu mạnh hơn, tay tui yếu rồi.

Xoay qua Kim, chị nói:

- Uống đi. Ờ phải ăn miếng bánh gì vô hông thôi thuốc nó hành, xót ruột lắm.

Đợi Kim uống thuốc xong chị Ngà hỏi han:

- Ngồi xuống đây. Sao vậy? em bị nhức đầu thường thường hay lâu lâu mới nhức?

Kim lấy hai ngón tay chà chà lên hai bên màng tang, nhăn nhăn:

- Nhức hoài hà. Ở đây nhức, về nhà cũng nhức, ăn no cũng nhức, đói bụng cũng nhức, thiệt chán ghê....

Vinh rề rề lại gần, ngó cô vợ, vẻ mặt lo lo thấy rõ:

- Ờ chị ơi lúc nào cũng nghe Kim than nhức đầu, hổng biết có bị gì hông chị?

Chị Ngà cười:

- Hỏi ngộ! tui là thợ làm tóc chớ có phải là bác sĩ đâu mà hỏi bịnh vậy cà.

Vinh cười:

- Hổng phải. Tại em tính chị lớn nhứt chị có kinh nghiệm sống hơn tụi em, nhứt là chị ở trong nghề lâu năm hơn tụi em, chắc chị rành hơn tụi em.

Chị Ngà nói:

- Ừa. Để coi, gì mà tụi em tụi em một hơi vậy? Ừa, tụi bây nói cũng có lý. Cái vụ nhức đầu nầy tui nhớ là có đọc trong một tin tức trên báo có đoạn nói về bịnh nhức đầu. In là mới đọc, để tui soạn lại đống báo coi có còn hông.

Vừa nói chị vừa đi lại bàn soạn soạn đống báo. Chị la lên:

- Đây nè. Trong nầy có bài nói về bịnh nhức đầu nè.

Vinh, Kim cùng hỏi:

- Đâu đâu... ủa, báo nầy tiếng Anh, làm sao em hiểu.

Chị Ngà nói:

- Khải, Tuấn, người nào ở không, đâu dịch bài nầy cho chị em nghe coi.

Khải nói:

- Để em xem.... À, cho em đọc trước lấy ý rồi em dịch cho các chị nghe nhé.


Nói rồi Khải cầm tờ tạp chí đem lại bàn của mình và ngồi xuống đọc.

Đằng nầy chị Ngà hỏi nhỏ Kim:

- Hay là...tháng nầy…có chưa?

Kim trả lời:

- Rồi chị. Hổng phải có bầu đâu chị à. Em bị bịnh nhức đầu nầy lâu rồi, trước khi có chồng lận. Hồi đó thì ít, càng ngày càng nhiều.

Thanh xen vô:

- Ừa. Chuyện dễ hiểu. Hồi đó còn trẻ còn mạnh, mình lướt bịnh, bây giờ lớn tuổi hơn, yếu hơn, bịnh nó vật lại mình. Hay là muốn nhõng nhẽo với ông Vinh? Chaaa... Nghe bà than sao giống cô đào hát cải lương quá.

Chị Ngà nói:

- Nhỏ nầy xéo xắc! Kim à, nghe hỏi nè, bịnh thì uống thuốc, nhức đầu sơ sài thì chữa ở nhà, bịnh nặng nữa thì đi bác sĩ, liệt giường liệt chiếu thì chở vô nhà thương, có gì mà nói là chán nghề nầy quá? Sao mà chán? Nói nghe coi.

Kim cũng còn thở ra, vẻ mệt mỏi:

- Chớ ngày nào cũng cầm cây kéo cắt xọc xọc, ngày nào cũng quấn tóc, ngày nào cũng hửi ba cái mùi thuốc uốn tóc, ngày nào cũng hửi ba cái mùi thuốc nhuộm, ngày nào cũng phải ngọt ngào chìu chuộng khách hàng, ngày nào cũng làm tới mờ hai con mắt, ngày nào cũng nhức mỏi đau lưng đau chưn đau tay đau dạ dầy đau…ơ…dây chằng, chán quá chị ơi. Phải chi hồi đó em học nghề cô giáo, hay nghề đếm tiền ở nhà băng. Người ta tới đây cho mình làm đẹp, mình làm cho người ta đẹp còn mình thì, mặt mày mét chằng hai bàn tay sứt mẻ đi đâu cũng phải dấu dấu... hooơ... chán thấy mồ!

Chị Ngà cười:

- Xời. Mới mấy năm. Xời. Đánh chút phấn thoa chút son thì sao mét chằng? Móng tay sạch sẻ sơn nước bóng thì sao phải dấu dấu?  Tui đây đứng đủ hai chục năm. Tui đây hửi mùi thuốc uốn tóc, đủ 20 năm. Đau lưng đau tay đau chưn đau cùng mình, đủ 20 năm mà chưa than. Nè nghe tui nói nè mấy cậu mấy cô. Dù sao tui cũng đi trước quí vị vài... chục năm, lấy kinh nghiệm ở đời nói chuyện chơi nè, nghề nào cũng có cái tốt cái xấu cái hay cái dở... Đặng nầy mất kia mờ. Mình làm thợ xử dụng tay chưn thì đau tay đau chưn, người làm nghề thư ký thì đau... mông vì ngồi nhiều quá, bụng phệ ra, đau cần cổ, đau vai. Người nào gõ máy điện tử nhiều thì đau đầu ngón tay, đau tim, người đứng đi nhiều thì chai bàn chưn long đầu gối... Nói tóm lại, ai cũng khổ sở vì nghề nghiệp hết á. Vậy thì, tại sao khổng nhớ hà.  Nghề nầy đã nuôi sống mình bao năm nay? Sao lại muốn bỏ nghề hả Kim? Vợ chồng bây có gì lục đục hay không?

Vừa lúc đó khách ào vô ba bốn người, chưa ai kịp trả lời, chị Ngà hối:

- Thôi thôi ra lãnh khách, chút nữa nói tiếp.

Thế là ai nấy vô phận sự, quên cha nó, ba cái vụ nhức đầu nhức cẳng nhức chưn, vì tới giờ là xách bóp về cho lẹ, còn cơm nước nữa.

Ái cha a a ./.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Kỳ trước chúng ta đã bàn về cách ăn uống sao cho có mái tóc khỏe và mượt mà. Kỳ này sẽ bàn về cách chăm sóc mái tóc qua những cách nuôi dưỡng, làm mặt nạ cho mái tóc Bình thường, ở người khoẻ mạnh, mỗi ngày rụng khoảng 60-100 sợi tóc, vì vậy các bạn đừng lo lắng hốt hoảng khi nhìn thấy những sợi tóc rụng dính vào bàn chải, hay vương trên gối nằm. Tuy nhiên, cũng cần chú ý chăm sóc, để mái tóc luôn trong tình trạng tốt, khoẻ mạnh, và mượt mà.
Quý vị muốn làm công việc thẩm mỹ này cần liên lạc với để biết tin tức về các luật áp dụng liên quan đến xâm thẩm mỹ, vui lòng tham khảo Bộ luật Sức khỏe và An toàn California, Khoản 104, Phần 15, Chương 7 – “Nghệ thuật xâm trên thân thể”, và hỏi tin với Sở Y tế Công cộng California (www.cdph.ca.gov), cùng các văn phòng Sức khỏe Môi trường của địa phương, thành phố, và quận.
Những chiếc áo khoác nhẹ nhàng được lấy ra, sắp đặt lại cho hợp màu sắc của những đôi giày, kiểu giày, chiếc xách tay …để tạo thành thời trang mùa thu mới mẻ hơn năm trước. Nhờ chiếc áo khoác, chiếc khăn san gây chú ý, cùng với những đôi giày thay đổi hằng ngày, chúng ta không cần phải chú ý nhiều tới quần áo mặc bên trong. Đôi khi chỉ cần chiếc quần jean vừa vặn, áo thun màu trắng, hay đen ôm sát thân người là đủ.
Người ta thường nghe nói: “Nhứt da nhì dáng”. Tuy là vậy, dáng đẹp, đi đứng uyển chuyển, dịu dàng, và làn da sạch, hồng hào, mịn màng đã chiếm hầu hết nét đẹp của phụ nữ.
Ngay cả ở những điều kiện tốt nhất, đi thi cũng có thể gây căng thẳng và lo âu cho nhiều người. Thí sinh nào không nắm vững tin tức chính xác về kỳ thi, có thể gặp nhiều khó khăn. Nhằm giảm bớt lo âu và tránh thông tin sai lạc, Hội Đồng Thẩm Mỹ (HĐTM) cung cấp những giải đáp sau đây cho những thắc mắc thường gặp trong kỳ thi.
Chỉ cần vài chiếc băng-đô vải trơn, hình kỷ hà, hay bông hoa tươi tắn đầy màu sắc, độ dày, hay mỏng, thêm sợi dây cột tóc, những cây kẹp nhỏ… bạn gái khéo tay có thể biến hóa thành những kiểu tóc làm duyên với băng-đô thật nhí nhảnh dễ thương. Đặc biệt những bạn có cái trán quá cao, hay quá thấp, chiếc băng đô xử dụng một cách khéo léo sẽ sửa chữa được khuyết điểm trên để mọi đường nét khuôn mặt đều hài hòa.
Dạ chị, Thấy phố xá vắng tanh vắng ngắt. Ông hướng dẫn viên chương trình đưa mình tới một nhà hàng Nhật. Ngộ lắm, ngay tiệm, vừa bước vào cửa là thấy cái màn hình như ti-vi to tổ chảng treo cao ngay giữa, ngó vô thấy mặt người đứng trước liền đó mấy chị. Ông hỏi, màn hình này để làm gì? thì người chủ tiệm chào hỏi, trả lời, đây là máy đo nhiệt độ. Máy đặt ẩn bên trong màn hình, khi mặt của khách nhìn thấy trên màn hình thì ngay lập tức có tia chiếu thẳng từ máy vô mặt họ, đo nhiệt độ và cho biết con số ngay trên màn hình. Nhiệt độ của ông là 37.5 độ C, như vậy ông không bị nóng, sốt, có thể bước vô trong nhà hàng được rồi.
Em hỏi lạc đề một chút. Em đã bị nhiễm khuẩn corona, hiện giờ đã khỏi sau 14 ngày cách ly. Như vậy, em có thuộc vào một trong những người lịch sử của đại dịch này không?
Tất cả nhân viên có bằng hành nghề đều sử dụng một dung dịch gốc cồn có hiệu quả trước khi cung cấp dịch vụ cho mỗi khách hàng và sử dụng dung dịch đó thường xuyên./ - Yêu cầu khách hàng dùng thuốc sát khuẩn tay./ - Nhân viên phải đeo khẩu trang./ -Khách hàng phải đeo khẩu trang. Tiệm phải có sẵn dung dịch sát khuẩn tay tại bàn làm việc và quầy tiếp khách.
Mùa đại dịch, tiệm quán khắp nơi đều mở cửa hạn chế, khi mua quần áo, không được mặc thử như trước, cho nên chúng ta chỉ có thể mua sắm trên mạng lưới toàn cầu gởi thẳng về nhà mà thôi. Tuy vậy, thời trang vẫn liên tục phát triển và qua hình ảnh, cũng như biết rõ ni tấc của mình thì việc mua sắm trên thế giới ảo không mấy khó khăn, càng ngày càng phổ biến. Chúng ta chỉ cần ngồi trong nhà cho an toàn, khỏi lo bịt kín mũi miệng, tha hồ mà lựa chọn, còn có thể gởi trả nếu không vừa ý món hàng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.