Hôm nay,  

Hòa Bình ở đâu?

31/05/202400:00:00(Xem: 2199)
 img_5457-copy
 
Nước Pháp này đúng là nước con gà, con gà Gaulois, khi tôi đến thăm một người bạn đã lâu ngày không gặp nhau ở tận vùng Villiers le Pin, ngoại vi vùng 93, gọi là ngoại ô mà rất xa Paris. Vùng đất khá thanh lịch êm ả, mỗi nhà có một diện tích rất rộng, vườn trước, đất bao quanh hai bên nhà, nhất là khoảng vườn sau bao la rộng thoáng. Tuy bao la là phía sau giáp rừng có lẽ, còn hai bên nhà nọ cách nhà kia cũng phân biệt bằng một hàng rào kẽm dây thép mỏng, mắt cáo thưa, để xác định giới tuyến, nhất là giới tuyến cho các quý vị gia súc… chó, mèo, nhất là gà, gà mẹ gà con ríu rít.
  
Chị An, bạn tôi giải thích là đã nghỉ hưu thì mua nhà ở xa thành phố để được nghỉ ngơi yên tĩnh, ăn uống có là bao mà giá nhà lại nhẹ nhàng, vừa túi tiền. Hai bên cạnh đất nhà, họ đánh luống, trồng rau thơm, bạc hà, ngò, dấp cá, hẹ, lên xanh um. Có những luống rau cải bẹ, cải ngọt, đu đưa hoa vàng kỷ niệm xa xưa… ớt thì thôi đủ màu, tím, xanh, vàng, cam và chen lẫn cả cải moutarde và hoa cúc trắng.
 
“Hoa cúc trắng vẫn biết lòng mình đắng
vẫn nở đầy cho ong bướm vo ve…”
 
Khoảng đất sau nhà, sau một cái sân đá, họ có một khoảng đất bọc thảm cỏ rộng, một bãi cỏ xanh rì, mỗi góc bãi cỏ có một, hai, cây cổ thụ cao, rất cao. Mấy cây cổ thụ đó như là cây đa hay cả cây sung cho bóng râm mát vào hè như che được đến nửa cái sân lát đá. Tôi cứ nghĩ cây cao đó mà đổ dễ có thể làm sập cả mái nhà. Nhưng không hề chi, bạn tôi đã giải thích các cây đa cây đề vĩ đại đó gốc sâu cả 5, 6 mét, chúng được săn sóc, bảo hiểm hàng năm, mỗi gốc cây đều có gắn một thẻ ID như một người.
  
Để tạo nên một quang cảnh đầy đủ, linh động, thì mairie vùng đó có kế hoạch phát cho mỗi gia đình, tùy ý thích, là cho mỗi gia đình một con gà trống hay một con gà mái tùy theo chọn lựa. Họ không sợ gà phóng uế, vì đất trồng cỏ quá rộng, chỉ nuôi cỏ tốt mượt mà, cỏ lại đẹp như nhung mà có thêm gà đủ màu di động cũng vui vui. Sáng sớm tinh mơ, nghe một vài con gà trống gáy te te, người ta sung sướng, ngủ nướng, tưởng như còn ở đồng quê xa xa nào thuở đó.
  
Nhà bạn tôi ưng chọn một cô gà Hoa Mơ, cô Hoa Mơ được nuôi chăm sóc, có chuồng, có ổ, đi về với anh gà tre lối xóm, và đã có một ổ trứng, cô Hoa Mơ ấp ủ rổ trứng kỹ lắm, cô bạn tôi hy vọng một vài tuần lễ sau sẽ có đàn gà con Hoa Mơ ríu rít, chiếp chiếp… vui vui…
  
Đúng vậy ấp được 22 ngày, mẹ con nó mổ vỏ rồi xuống ổ, chập choạng tập đi, đổ xiêu đổ vẹo, rồi vài ngày sau cứng cáp hơn, ríu ra ríu tít, lũ gà con sung sướng chạy giỡn trong một không gian rộng mở, chiếp chiếp… chiếp chiếp… cục cục cục cục… mẹ con gọi nhau tôi nhìn con Hoa Mơ dẫn đàn con nó, mười một cái nắm bông gòn trắng bụ bẫm ríu rít quanh mẹ nó, mà thương cho những con gà công nghiệp được nở ra, ai lo cho chúng, cái bóng đèn sưởi ấm chớp chớp kia làm sao có cảm thụ như con gà mái mẹ.
  
Đàn gà trước mặt, đàn gà tự nhiên, thật hạnh phúc. Con Hoa Mơ dẫn đàn con nó đi quanh quẩn, đi lang thang quanh một gốc cây, chúng bươi bươi, kiếm kiếm, chúng nói chuyện với nhau rôm rả. Chủ nó cẩn thận giã nhỏ tấm, vãi ra xung quanh, nhưng chúng chỉ ăn vài hạt lấy lệ, rồi lại dắt nhau đi về một góc vườn khác. Con mẹ thong dong kêu cục, cục, cục. Những con đi xung quanh, thỉnh thoảng có một làn gió nhẹ, một vài con gà con nhẩy cẫng lên ra chiều thích chí… nhưng chúng không đi xa hơn, chỉ lòng vòng vây quanh mẹ nó. Con Hoa Mơ có vẻ nhàn tản và hạnh phúc, thong dong làm sao, nó đi mau, rồi đi chậm, rồi ngừng lại cho các con nó leo lên lưng, có những con chui dưới hai cánh mẹ nó, rồi mẹ nó lại đứng lên rong ruổi cuộc đi bộ thanh thản. Gió mùa xuân lâng lâng, vài cành hoa kèn đu đưa chạm vô má con gà mẹ, nó nghiêng đầu qua phải, qua trái, thản nhiên quan sát trời mây. Vô tư lự.
  
Chợt, bờ rào bên kia, có tiếng cục cục cục cục… À ra chị mái dầu hàng xóm, cũng đang dong bầy con nhỏ đi ngao du  gần sát biên giới, gần sát lằn ranh đỏ. Bầy con gà mái dầu đông hơn, lớn hơn, mẹ con nó tiến sát lằn ranh giới hạn, đã vượt qua cầu, may mà có hàng rào mắt cáo thưa chia lối, nên con nhà nọ chưa tràn sang con nhà kia.
   
Á à, đang bình an thanh thản, con Hoa Mơ nhẩy dựng lên: Cục cục, cục ta cục tác… (Coi chừng, mày cứ tới đây là tao tát, tao tát). Mấy nắm bông gòn con thấy mẹ chợt nổi sung giận dữ, nháo nhác tản ra xa, gọi nhau thất thần… chiếp chiếp chiếp… khiếp khiếp khiếp!
  
Con mái dầu, đã có chủ đích, nên thong dong từ xa xông tới, nó dẫn theo các con đã lớn hơn bè bên kia hàng rào, đúng, nó dẫn theo một quân đoàn tác chiến tấn công liền: Ra ra ra… cục tác cục ta, cục tác cục ta ra ra… (mày cứ tới đây, tao đá mày ra, tao đá mày ra…)
  
Hai cái con mẹ gà, ghen ăn tức ở, chẳng hiểu sao lại ghét nhau, thù hận nhau từ bao giở bao giờ, tiến sát bờ rào, chửi bới nhau ghê gớm quá: Tới đây, tới gần đây, cái mặt mày thấy ghét! At tac em mờ ét s két két két (attacms). Cốt cốt cốt, tao sẽ thả patriốt sang vườn nhà mày, nướng chính mẹ con mày nè, nè, đây, đón nhé: cốt cốt cốt (patriot).
  
Lũ gà con chạy dáo dác, kêu chim chíp inh ỏi, chúng chạy lung tung chạy loăng quăng… kêu kêu… cứu cứu cứu… chiếp chiếp chiếp… khiếp khiếp khiếp…
  
Con Hoa Mơ dường như quên cả lũ con sợ hãi bên cạnh nó nhảy dựng người lên, đá vô hàng rào, chửi: Cục ta cục tác, cục ta cục tác bỏ con dáo dác, mà đi cãi nhau! Tung mình lên đá lưới thép mà chửi địch thủ: Cục ta cục tác cục tác, vừa đau vừa tác… cục ta cục tác bỏ con dáo dác, mà đi đánh nhau… lông con gà mẹ đụng mạnh vô hàng rào, vài cái rơi tơi tả xuống cỏ, UAV… theo gió bay lả tả.
  
Hai con gà mái mẹ thi nhau la quác quác, và cố sức nhẩy lên đá vô lưới sắt mà chúng cho là đang đá vào đối thủ. Lũ gà con quá sợ, chạy xớn xác rồi túm tụm lại với nhau… như hai cái nón len úp trên đám cỏ.
  
Chị An chợt đi ra lượm áo quần phơi đã khô trông thấy hai con gà đang còn kịch chiến nhưng vừa thấy người, chúng vội nằm bẹp xuống. Chủ nó kiếm được trong bếp một cái rổ lớn, chị mau lẹ tay úp chụp con Hoa Mơ nằm yên trong rổ:
  
Được, ok, con muốn ăn cháo gà thì mẹ sẽ cho con ăn, cứ liệu hồn!
  
Rồi kế đó, chị tìm ra trong góc nhà kho một cái giỏ mây đi chợ, khá rộng, chị lượm từng con gà con như những nắm xôi, bỏ chúng nhẹ nhàng lần lượt vô giỏ mây. Tiếp tới, chị sách từ tốn con Hoa Mơ bỏ vô chung chỗ với các con nó, con gà mái mẹ co co những ngón chân nghều ngoào ủ lấy chu đáo như sợ làm đau các con nó… ờ, ờ, lúc này nó hiền như từ mẫu.
  
Nhưng chủ nó lại đưa ra một nhận xét khá khôi hài, “từ mẫu gì nó, cái con nợ này, tên nó, gọi là Vladimir P. đó, mairie đã in tên nó vào chân nó trước khi cho mình nuôi… còn cái con mái dầu bên kia hàng rào, họ khắc nom và prénom trên cẳng nó là Volodymir Zélensky… hà há”.
  
Cái mairie của nhà bạn có những ý nghĩ ngồ ngộ!
  
Ngộ thiệt chớ, họ còn giải thích rõ ràng là Vladimir và Volodymir theo chiết tự ngôn ngữ cùng một ngôn từ và cùng có ý nghĩa là người mang tên họ đó là những người mang lại hòa bình và êm ấm cho thế gian! Đúng không?
 
– Chúc Thanh
Paris hè 2024

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Áo dài là y phục cổ truyền của người Việt Nam, đàn ông cũng như đàn bà. Bài này cho các ông ra rìa, chỉ nói tới áo dài của các bà. Kể ra các ông cũng chẳng ghen tỵ chi được vì nói tới áo dài là người ta thường nghĩ tới sự mượt mà, uyển chuyển dịu dàng của phụ nữ. Các ông cũng chẳng mặn mòi chi với áo dài vì khi nước ta trở thành thuộc địa của Pháp, đa số các ông sống ở thành thị đã phụ áo dài để mặc đồ tây.
Tình hình nước Mỹ ngày càng thêm chia rẽ trong những ngày tháng qua. Sau khi Texas phân chia lại địa hạt bầu cử quốc hội để làm cho tiểu bang này “thuần Cộng Hòa” hơn, California đáp trả. Một số tiểu bang khác cân nhắc làm theo. Điều này sẽ chỉ làm nước Mỹ thêm phân cực chính trị. Rồi nối tiếp đến sự kiện bi thảm Charlie Kirk bị ám sát. Một số chính trị gia bảo thủ lập tức đổ lỗi cho phe “cực tả”. Trong môt cuộc trả lời phỏng vấn với tờ Daily Mail, bà ngoại của nghi can Tyler Robinson nói rằng: "Con trai tôi, bố của nó, là một người Cộng Hòa ủng hộ Trump. Hầu hết các thành viên trong gia đình tôi đều theo Đảng Cộng Hòa. Tôi không biết ai là người theo Đảng Dân Chủ cả…. Tôi thực sự rất bối rối. [Tyler] là người nhút nhát nhất. Nó chưa bao giờ, chưa bao giờ nói chuyện chính trị với tôi cả…" Nhiều cư dân trên mạng bình luận rằng nếu Tyler là một người theo Dân Chủ, hay di dân, hay một người da màu, thì sự chia rẽ màu da, ý thức hệ còn được kích hoạt đến cỡ nào.
Đã bao giờ bạn nửa đêm lướt mạng, thấy một nút bấm rực rỡ rồi mua ngay món đồ chẳng cần thiết, để sáng hôm sau ngẩn ngơ hối tiếc? Đã bao giờ bạn phải giấu những gói hàng khỏi người thân? Y học gọi đó là “oniomania” – chứng nghiện mua sắm – và ngày nay, các nhà nghiên cứu cho rằng đây là một căn bệnh đang lan rộng. Thương mại bán lẻ đang đổi thay nhanh chóng. Những nền tảng như TikTok đưa thẳng quầy hàng vào màn hình, pha trộn trò giải trí với việc tiêu tiền. Livestream mua sắm biến chuyện mua bán thành một cuộc chơi, nơi người dẫn vừa pha trò, vừa lôi kéo khán giả bấm nút. Chính vì thế mà giới kiểm soát và học giả bắt đầu lo ngại. Liên Hiệp Châu Âu đã ra luật cấm các nền tảng “dẫn dắt” hành vi người dùng bằng thiết kế lôi cuốn. Ủy ban Châu Âu hiện điều tra Temu, cửa hàng trực tuyến của Trung Quốc, với lý do dịch vụ này có “thiết kế gây nghiện”. Cùng lúc, hàng loạt nghiên cứu được công bố về chứng nghiện mua sắm, cho thấy đây không còn chỉ là một hiện tượng xã hội thoáng qua.
Hàng trăm ngôi sao Hollywood và Broadway, trong đó có Robert De Niro, Ben Affleck, Jennifer Aniston, Selena Gomez, Lin-Manuel Miranda, Tom Hanks và Meryl Streep – cùng ký tên vào đơn đang kêu gọi người Mỹ "đấu tranh để bảo vệ và gìn giữ các quyền được hiến pháp bảo vệ” sau khi Jimmy Kimmel bị cắt sóng. Theo AP loan tin Thứ Hai 22/9. Lá thư gửi từ Liên đoàn Tự do Dân sự Hoa Kỳ, cho rằng đây là "thời khắc đen tối của quyền tự do ngôn luận ở quốc gia chúng ta.”
Mount Rushmore, công trình điêu khắc khổng lồ với bốn gương mặt Tổng thống Hoa Kỳ George Washington, Thomas Jefferson, Theodore Roosevelt và Abraham Lincoln, nằm trên vách núi granite vùng Black Hills thuộc South Dakota, từ lâu vẫn được xem như biểu tượng ái quốc. Tuy nhiên, lịch sử hình thành và tồn tại của nó lại chất chứa nhiều tầng mâu thuẫn: xây dựng trên vùng đất linh thiêng vốn thuộc về người Lakota, được thực hiện bởi một nghệ sĩ từng có quan hệ với Ku Klux Klan, và trên thực tế chưa bao giờ hoàn tất theo dự định ban đầu.
Một phúc trình mới của Đại học Yale vừa đưa ra bằng chứng cho thấy mạng lưới trại cải tạo trẻ em Ukraina do Nga điều hành rộng lớn hơn nhiều so với những gì trước đây các nhà điều tra ước lượng, với cả chương trình huấn luyện quân sự tại các trường thiếu sinh quân và cơ sở dành cho trẻ em từ 8 tuổi trở lên. “Các em được huấn luyện quân sự thật sự như việc ném lựu đạn, và trong một trường hợp chúng tôi biết có trẻ em còn tham gia chế tạo máy bay không người lái,” Nathaniel Raymond, giám đốc phòng nghiên cứu, nói trong một cuộc phỏng vấn với NPR.
Năm 1957, Frank Kameny, nhà thiên văn 32 tuổi làm việc cho Army Map Service, đang công tác tại Hawaii và bờ Tây thì bị triệu hồi về Washington để trả lời thẩm vấn. Câu hỏi xoay quanh đời tư: ông có phải là người đồng tính hay không. Kameny, một cựu chiến binh Thế chiến II, đáp dứt khoát: “Tôi không thấy điều ấy liên quan gì đến công việc hay quyền lợi của chính phủ.” Lời khẳng định không cứu vãn được sự nghiệp: ông bị sa thải với lý do “khai man” hồ sơ xin việc, vì từng bị bắt một năm trước với cáo buộc “hành vi đồi bại.”
Tổng thống Donald Trump luôn mạng mẽ khẳng định “tôi không bao giờ vẽ tranh, tôi không thích vẽ tranh” và “lá thư mừng sinh nhật đó là ‘hoax’”. Thậm chí, Trump đã đệ đơn kiện tờ The Wall Street Journal đòi bồi thường $10 tỷ đô la để có bài báo về bức thư bị cáo buộc này. Sáng nay Thứ Hai 8/9, các thành viên Đảng Dân Chủ trong Ủy ban Giám sát Hạ viện đã công bố bức thư đầy hình ảnh “gợi cảm" gửi Jeffrey Epstein, có chữ ký của Donald Trump trên đó.
Hội Cựu Sinh Viên Trường Võ Bị West Point loan báo sẽ không tổ chức lễ vinh danh diễn viên Tom Hanks, người được chọn là khôi nguyên giải thưởng danh giá Sylvanus Thayer năm nay, theo NPR News. Buổi lễ, vốn dự trù ngày 25 tháng 9 với diễn hành và tiệc chính thức, bị hủy bỏ, nhưng Hanks vẫn được trao giải. Lý do không được công bố.
Chính quyền Tổng Tống Donald Trump đang mở rộng chiến dịch trấn áp nhập cư sang mạng lưới chăm sóc sức khỏe, tiến hành điều tra chi tiêu Medicaid tại ít nhất sáu tiểu bang do Đảng Dân Chủ lãnh đạo. Đây là những tiểu bang cung cấp bảo hiểm y tế đầy đủ cho người nhập cư không giấy tờ, nghèo và khuyết tật sống tại Hoa Kỳ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.