Hôm nay,  

Về Kinh

05/05/202523:32:00(Xem: 1599)
Tháp bút chì trong hoàng hôn
Tháp Bút Chì trong Hoàng Hôn



Là người đến sau nhưng sẽ còn có người sau nữa, không là người đến trước nhưng còn có người trước nữa. Mỗi người chỉ là một giọt nước trong dòng sông thời gian bất tận, không đầu không cuối và cũng chặng giữa bao giờ.

Tôi về chơi Hoa Thịnh Đốn vào một ngày tháng tư, khi mà cả cộng đồng người Việt hải ngoại đang tất bận chuẩn bị cho lễ kỷ niệm năm mươi năm ly hương. Phật giáo Việt Nam tưng bừng kỷ niệm ngày Phật đản sinh và 50 hoằng pháp ở hải ngoại ngay tại công viên JKF Hockey Field. Đây là một công viên rộng lớn bao bọc bởi những tượng đài tưởng niệm Abraham Lincoln, Jefferson, đệ nhị thế chiến, chiến tranh Viet Nam…

Hoa Thịnh Đốn là thủ đô chính trị quyền lực của nước Mỹ và cũng là của thế giới. Có đến Hoa Thịnh Đốn thì mới có thể hình dung được phần nào sức mạnh Hoa Kỳ. Nếu người Trung Quốc có câu: “Có đến Bắc Kinh thì mới biết chức quan của mình nhỏ như thế nào” thì bây giờ ta cũng có thể nói: “Chưa đến Hoa Thịnh Đốn thì chưa biết thế nào là Mỹ”. Quả thật như thế, thật sự choáng ngợp với những công trình kiến trúc thuộc các cơ quan đầu não trung ương của chính quyền Mỹ. Nếu tượng đài tưởng niệm Washington Monument (dân Việt thường gọi là tháp bút chì) làm trung tâm thì bốn hướng tỏa ra là những cơ quan trọng yếu như: Bạch Cung (White House), Tòa nhà quốc hội, tòa nhà bộ ngân khố, Tòa nhà làm việc của phó tổng thống… Rồi nối tiếp đó là những đài tưởng niệm tổng thống Jefferson, tổng thống Lincoln… Có rất nhiều những viện bảo tàng quanh vùng. Có thể nói là quá nhiều những tòa nhà to lớn nối tiếp nhau, dày đặt những địa chỉ mang tính lịch sử.... Ta tha hồ mà đi, nhìn ngắm đến no nê con mắt, thõa cái ý muốn tìm hiểu tò mò.

Việt Nam, Trung Hoa và Nhật bản có cái khái niệm đường thần đạo, nghĩa là từ cổng chính cho đến huyền cung là một trục thẳng, hai bên có những kiến trúc đối xứng nhau. Ngay tại Hoa Thịnh Đốn tôi cũng thấy “đường thần đạo”. Nếu tính từ tòa nhà quốc hội là điểm đầu chạy thẳng đến đến đài tưởng niệm tổng thống Jefferson là điểm cuối, giữa chặng đó có đài tưởng niệm tổng tống Abraham Lincoln, đài tưởng niệm đệ nhị thế chiến. Hai bên có đài tưởng niệm chiến tranh Triều Tiên và đài tưởng niệm chiến tranh Việt Nam, ngoài ra có những kiến trúc và cảnh quan tự nhiên khác. Đây chỉ là một sự liên tưởng thôi, một sự so sánh có phần chủ quan.

Trước Bạch Cung và các công viên quanh đây lúc nào cũng đông đảo du khách từ các tiểu bang đổ về. Du khách từ các nước khác kéo đến và dân cư địa phương thì chạy bộ, chơi thể thao khắp mọi nơi. Ngày tôi đến, thấy có những nhóm nhỏ người Uyghur, người Tây Tạng biểu tình lên tiếng về sự đàn áp của Trung Cộng. Cảnh sát và lực lượng giữ gìn an ninh hoàn toàn tôn trọng họ, thậm chí có thể bảo vệ họ (nếu bị ai đó tấn công). Những người biểu tình giăng cờ xí và biểu ngữ để nói lên tình trạng nhân quyền hết sức bi đát trên quê hương của họ.

Tôi ngồi bên hồ nước trước tòa nhà quốc hội, lòng ngổn ngang những tâm sự không đầu không cuối. Những hình ảnh đám đông bạo loạn tràn vào đây cách đây mấy năm hiện ra như thể cuốn phim chầm chậm chiếu lại. Tòa nhà của cơ quan lập pháp là biểu tượng danh giá của nước Mỹ. Bạo loạn của đám người cuồng mê đã làm hình ảnh của nước Mỹ bị hoen ố. Nước Mỹ với nền dân chủ mấy trăm năm bị tấn công một cách thô bạo. Nước Mỹ với cơ chế tam quyền phân lập là một mẫu hình của dân chủ đã bị tổn hại nghiêm trọng.



Buổi chiều ngồi trước tòa nhà quốc hội trong bóng hoàng hôn. Trong tôi bao cảm xúc trào dâng thật khó tả bằng chữ hay nói bằng lời. Sóng lòng dồn dập cuộn lên như vô số cơn sóng đang lay động trong hồ nước. Quanh tôi rất nhiều du khách đang làm dáng chụp hình, người da trắng, người da đen, người da màu… cùng hòa đồng vui vẻ với nhau. Để có được điều nầy, năm xưa ngài tổng thống Abraham Lincoln đã trả giá bằng chính mạng sống của mình. Ngài đã xóa bỏ chế độ nô lệ, giải phóng nô lệ. Việc giải phóng nô lệ đã khiến cho những kẻ kỳ thị điên tiết và chúng đã ám sát ngài. Ngài đã đặt tiền đề cho sự bình đẳng mà sau này chúng ta thọ hưởng. Nhìn tòa nhà quốc hội lại thấy thấp thoáng bóng dáng của viện nguyên lão La Mã xa xưa. La Mã đã từng có một thể chế dân chủ, một chế độ cộng hòa trong lịch sử. Thể chế dân chủ La Mã xưa là nền móng, là mẫu hình của nhiều thể chế dân chủ ngày hôm nay. Văn minh phương Tây có nguồn gốc từ nền văn minh Hy Lạp, La Mã cổ đại là vậy.

Hoa Thịnh Đốn quá rộng lớn và tươi mát, đứng bên ngoài Bạch Cung nhìn vào tự nhiên liên tưởng đến dinh Độc Lập ở Sài Gòn, tiếc rằng dinh Độc Lập Sài Gòn yểu mệnh vì vận nước. Bạch Cung thì vẫn thản nhiên trên thảm cỏ xanh mấy trăm năm nay. Nhìn những đoàn xe the đặc biệt chở những nhân vật tai to mặt lớn vào ra nhưng tuyệt nhiên không có hụ còi inh ỏi hay chớp đèn nhức mắt như những nhân vật tai to mặt lớn của xứ mình. Bạch Cung là cơ quan hành pháp, điều hành mọi công việc của quốc gia. Khi chưa đến đây cứ ngỡ Bạch Cung to lớn hay uy nghiêm, lạnh lùng, thực tế không phải vậy. Bạch Cung cũng là một tòa nhà lớn nhưng không quá cao, rất hài hòa với thảm cỏ và cây xanh chung quanh. Bạch Cung rất đẹp và lãng mạn chứ không lạnh lùng hay đe nẹt như cái danh xưng tòa nhà trung tâm quyền lực của Mỹ và thế giới. Thậm chí Bạch Cung còn có thể ví như những lâu đài trong các truyện cổ tích (fairytales). Dĩ nhiên cái đẹp của kiến trúc, của cảnh quan là một chuyện còn việc gìn giữ an ninh là chuyện khác. Cảnh sát rất nhiều, tuần tiễu xung quanh và cớm chìm thì du khách không thể nhận ra.

Các tòa nhà chung quanh khu vực Bạch Cung hầu như đều là những tòa nhà của chính phủ. Những công viên xen kẽ giữa các dãy nhà hay các lốc đường, các khu vực này đều xanh mướt cỏ cây. Dân địa phương kéo đến vui chơi, tập thể thao và cả những cuộc biểu tình ôn hòa… xen lẫn với khách du lịch bốn phương. Cuộc sống con người ở đây sao thanh bình quá, sung túc quá, cuộc sống như thế này mới đáng sống làm sao. Không biết người Hoa Thịnh Đốn nói riêng, người Âu – Mỹ nói chung sao mà nhiều phước báu như thế! Còn dân nước mình sao khổ vậy? Tôi thầm ước ao sao cho dân mình cũng hưởng được cái phước như người Âu – Mỹ. Tuy ước mơ vậy nhưng khó mà có cửa; hạ thấp một vài bậc, chỉ cần có được thịnh vượng, tự do, dân chủ như người Singapore, người Hàn, người Nhật… đã là khó thì nói chi đến giàu có, văn minh, dân chủ như người Âu – Mỹ. Dù biết là khó, dù biết không biết đến bao giờ nhưng tôi vẫn thầm cầu mong cho dân mình sẽ có một ngày…

 

Tiểu Lục Thần Phong

Washington DC.  0425

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi nghĩ đến từ “nghệ thuật,” quý vị thường nghĩ đến điều gì? Một bức tranh của con trẻ được dán ở tủ lạnh? Một nghệ sĩ mà quý vị cảm những tác phẩm truyền cảm hứng của họ? Hay những gì trừu tượng khó hiểu mới là nghệ thuật? Những thí dụ trên có một điểm chung: nghệ thuật theo những suy nghĩ đó là việc người khác làm, như trẻ em hoặc “những người tài năng đầy mình.”
Bà ba Séc góa chồng từ tuổi 30, cũng may chồng ra đi sớm, bà buồn rầu một khoảng thời gian, rồi bất chợt do sức sống còn lại, bà vùng dậy lo làm ăn buôn bán mà nuôi được ba đứa con… năm 1970, cũng còn dễ xoay sở, bà chỉ có một cửa hàng tạp hóa… hay còn gọi là chạp phô, bà bán thêm củi, hàng đống, hàng thước, hàng tạ, gạo, bà bán từng bao lớn 100 kí, bao nhỏ 20 kí… vậy mà bốn mẹ con sống được, khá ung dung.
Sáng hôm nay Thứ Hai, sửa soạn đi đám tang người bạn học đột ngột ra đi mấy tuần trước. Anh đang tính chuyện qua Canada tháng Sáu nầy, có thêm người bạn học cũ từ Việt Nam cũng sang rồi cùng xuống New York gặp nhau. Nay thì những hẹn hò từ nay khép lại, với biết bao dự tính, mong ước dang dở…nhưng tin rằng một người tốt đẹp như Anh thì chắc thân đang nhẹ nhàng như mây đâu đó. Tuổi anh đã cổ lai hy. Có người bạn khác làm cho tờ báo Việt Nam ở đây, sáng nào cũng đọc cáo phó với phân ưu nên nhận ra mỗi ngày còn hơi thở là một bonus, lúc đó mới năm mươi.
Ở Mỹ ngày lễ Mẹ được quy định vào ngày chủ nhật của tuần lễ thứ hai trong tháng 5. Còn ngày lễ Cha người ta lấy ngày chủ nhật thứ ba trong tháng 6. Cả hai ngày này để vinh danh người Mẹ và người Cha. Lễ Mẹ tháng năm, lễ Cha tháng sáu. Nhân ngày lễ Cha, xin tán chuyện như vầy: Từ ngày được “quy Mã” làm thân tị nạn tôi mới biết ở xứ này có nhiều ngày lễ. Lễ lớn lễ bé đều có, tháng nào cũng có ngày lễ được ghi rõ ràng trên lịch chẳng hạn như tháng giêng có Tết dương lịch, có ngày tưởng niệm mục sư Martin Luther King. Tháng hai có Valentine’ Day, President’ Day. Tháng ba có Saint Patrick’ Day, lễ Easter. Tháng tư có Earth’ Day. Tháng năm sau Ngày Của Mẹ là lễ “Chiến Sĩ Trận Vong” (Memorial’ Day). Tháng sáu có Flag’ Day và Father’ Day.
Ông Michael Farchi, cư ngụ tại Agora Hills, California, đi du lịch Las Vegas vào tháng 12/2023. Ông trú tại khách sạn hạng xịn The Venetian thuộc khu trung tâm Las Vegas Strip. Một buổi sáng, khi thức dậy, ông thấy đau đớn tột độ. Ông tả như sau: “Tôi có cảm giác như ai đó đâm vào vùng kín của mình. Cảm giác như bị một mảnh kiếng hoặc một con dao sắc nhọn cứa trúng. Tôi bước vô nhà vệ sinh thì nhìn thấy một con bọ cạp đang đu bám trên quần lót của mình”. Ông gửi ngay bản tường trình cho khách sạn Venetian Resort Las Vegas, viết như sau: “Tôi bị một con bọ cạp cắn trúng háng và tinh hoàn”. Khách sạn Venetian thuộc loại sang, có dòng nước với những con thuyền gondola xuôi ngược như bên con kênh tại Venise, Ý. Khách sạn cho biết họ ghi nhận sự việc. Ông Farchi thuê luật sư Brian Virag để kiện. Chuyện thằng nhỏ bị tổn thương đã thành chuyện lớn. Tất cả chỉ vì cái con bọ cạp ranh mãnh
Người xưa nói: Công vi thủ, thủ vi tâm? Hình như có nghĩa là mọi sự đều bắt đầu ở cái tâm, tâm suy nghĩ rồi mới cho ra tưởng. Tâm nghĩ thế nào thì cảm nhận ra như thế. Sau nhận thức, con người mình có suy nghĩ, từ suy nghĩ đó cho ra hành động. Và như thế đó, thầy Thích Thiện Thuận muốn dậy phật tử chúng ta hiểu thế nào là tâm tạo pháp. Về vật lý, tâm gồm những tâm nhĩ, những tâm thất, những động mạch, mạch máu, mạch vành, cơ, bắp… Về tinh thần, tâm là một hiện tượng phi vật chất phi vật thể nhận biết, suy nghĩ rồi cảm ứng thông qua những tiếp xúc từ mọi giác quan. Do đó, ngài nói tâm tạo pháp.
Hôm 06/05/24, Xi, Đảng trưởng Đảng cộng sản Tàu và Chủ tịch nước, tới Pháp thăm viếng cấp nhà nước 2 ngày. Theo giới ngoại giao thì cuộc gặp gỡ có những « trao đổi rất xây dựng ». Nhưng những nhà chuyên về Á châu và đặc biệt về Tàu, lại cho rằng ông Tổng thống Macron mời Xi qua thăm viếng chỉ là cách « ngoại giao giao hảo » mà thôi.
Nước Pháp này đúng là nước con gà, con gà Gaulois, khi tôi đến thăm một người bạn đã lâu ngày không gặp nhau ở tận vùng Villiers le Pin, ngoại vi vùng 93, gọi là ngoại ô mà rất xa Paris. Vùng đất khá thanh lịch êm ả, mỗi nhà có một diện tích rất rộng, vườn trước, đất bao quanh hai bên nhà, nhất là khoảng vườn sau bao la rộng thoáng. Tuy bao la là phía sau giáp rừng có lẽ, còn hai bên nhà nọ cách nhà kia cũng phân biệt bằng một hàng rào kẽm dây thép mỏng, mắt cáo thưa, để xác định giới tuyến, nhất là giới tuyến cho các quý vị gia súc… chó, mèo, nhất là gà, gà mẹ gà con ríu rít.
Thành ngữ Pháp có câu: “Le style, c’est l’homme”, văn là người. Con người như thế nào đều thể hiện rõ qua những gì mà người đó viết ra. Do đó, đọc văn thì hiểu được người. Khi phân tích một bài văn, người ta để ý đến hai phần, một là nội dung tư tưởng, hai là hình thức thể hiện. Vấn đề tác giả nêu ra nhằm mục đích gì? Có hướng đến Chân, Thiện, Mỹ không? Có xây dựng những giá trị phổ quát, lâu dài hay chỉ để đả phá, phục vụ cho ý đồ riêng tư, nhỏ nhen trước mắt? Nhận định dựa trên nguyên tắc được công nhận, dữ kiện có thật hay chủ quan, mơ hồ hoặc quá khích nhằm quy chụp, phủ nhận chân lý, bóp méo sự thật?
MyVan Entertainment & Travel Hân hạnh giới thiệu Chuyến Du Lịch Hawaii mùa hè 2024. Đồng hành cùng ca sĩ Mai Thiên Vân và Jimmy từ 23 tháng 7 đến 28 tháng 7, 2024. Hành trình tham quan những địa danh nổi tiếng tại Hawaii - Honolulu - Plynesian - Cultural Center - North Shore. Những đặc sản của miền Nhiệt Đới. Thưởng thức trái cây tươi ngon. Ở Resort 4 sao và những bất ngờ thú vị đang chờ đón quý vị. Mọi chi tiết ghi danh xin vui lòng liên lạc: Jimmy: 801-916-2745 Hoặc Nga: 714-261-7888.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.