Hôm nay,  

Về Kinh

05/05/202523:32:00(Xem: 1624)
Tháp bút chì trong hoàng hôn
Tháp Bút Chì trong Hoàng Hôn



Là người đến sau nhưng sẽ còn có người sau nữa, không là người đến trước nhưng còn có người trước nữa. Mỗi người chỉ là một giọt nước trong dòng sông thời gian bất tận, không đầu không cuối và cũng chặng giữa bao giờ.

Tôi về chơi Hoa Thịnh Đốn vào một ngày tháng tư, khi mà cả cộng đồng người Việt hải ngoại đang tất bận chuẩn bị cho lễ kỷ niệm năm mươi năm ly hương. Phật giáo Việt Nam tưng bừng kỷ niệm ngày Phật đản sinh và 50 hoằng pháp ở hải ngoại ngay tại công viên JKF Hockey Field. Đây là một công viên rộng lớn bao bọc bởi những tượng đài tưởng niệm Abraham Lincoln, Jefferson, đệ nhị thế chiến, chiến tranh Viet Nam…

Hoa Thịnh Đốn là thủ đô chính trị quyền lực của nước Mỹ và cũng là của thế giới. Có đến Hoa Thịnh Đốn thì mới có thể hình dung được phần nào sức mạnh Hoa Kỳ. Nếu người Trung Quốc có câu: “Có đến Bắc Kinh thì mới biết chức quan của mình nhỏ như thế nào” thì bây giờ ta cũng có thể nói: “Chưa đến Hoa Thịnh Đốn thì chưa biết thế nào là Mỹ”. Quả thật như thế, thật sự choáng ngợp với những công trình kiến trúc thuộc các cơ quan đầu não trung ương của chính quyền Mỹ. Nếu tượng đài tưởng niệm Washington Monument (dân Việt thường gọi là tháp bút chì) làm trung tâm thì bốn hướng tỏa ra là những cơ quan trọng yếu như: Bạch Cung (White House), Tòa nhà quốc hội, tòa nhà bộ ngân khố, Tòa nhà làm việc của phó tổng thống… Rồi nối tiếp đó là những đài tưởng niệm tổng thống Jefferson, tổng thống Lincoln… Có rất nhiều những viện bảo tàng quanh vùng. Có thể nói là quá nhiều những tòa nhà to lớn nối tiếp nhau, dày đặt những địa chỉ mang tính lịch sử.... Ta tha hồ mà đi, nhìn ngắm đến no nê con mắt, thõa cái ý muốn tìm hiểu tò mò.

Việt Nam, Trung Hoa và Nhật bản có cái khái niệm đường thần đạo, nghĩa là từ cổng chính cho đến huyền cung là một trục thẳng, hai bên có những kiến trúc đối xứng nhau. Ngay tại Hoa Thịnh Đốn tôi cũng thấy “đường thần đạo”. Nếu tính từ tòa nhà quốc hội là điểm đầu chạy thẳng đến đến đài tưởng niệm tổng thống Jefferson là điểm cuối, giữa chặng đó có đài tưởng niệm tổng tống Abraham Lincoln, đài tưởng niệm đệ nhị thế chiến. Hai bên có đài tưởng niệm chiến tranh Triều Tiên và đài tưởng niệm chiến tranh Việt Nam, ngoài ra có những kiến trúc và cảnh quan tự nhiên khác. Đây chỉ là một sự liên tưởng thôi, một sự so sánh có phần chủ quan.

Trước Bạch Cung và các công viên quanh đây lúc nào cũng đông đảo du khách từ các tiểu bang đổ về. Du khách từ các nước khác kéo đến và dân cư địa phương thì chạy bộ, chơi thể thao khắp mọi nơi. Ngày tôi đến, thấy có những nhóm nhỏ người Uyghur, người Tây Tạng biểu tình lên tiếng về sự đàn áp của Trung Cộng. Cảnh sát và lực lượng giữ gìn an ninh hoàn toàn tôn trọng họ, thậm chí có thể bảo vệ họ (nếu bị ai đó tấn công). Những người biểu tình giăng cờ xí và biểu ngữ để nói lên tình trạng nhân quyền hết sức bi đát trên quê hương của họ.

Tôi ngồi bên hồ nước trước tòa nhà quốc hội, lòng ngổn ngang những tâm sự không đầu không cuối. Những hình ảnh đám đông bạo loạn tràn vào đây cách đây mấy năm hiện ra như thể cuốn phim chầm chậm chiếu lại. Tòa nhà của cơ quan lập pháp là biểu tượng danh giá của nước Mỹ. Bạo loạn của đám người cuồng mê đã làm hình ảnh của nước Mỹ bị hoen ố. Nước Mỹ với nền dân chủ mấy trăm năm bị tấn công một cách thô bạo. Nước Mỹ với cơ chế tam quyền phân lập là một mẫu hình của dân chủ đã bị tổn hại nghiêm trọng.



Buổi chiều ngồi trước tòa nhà quốc hội trong bóng hoàng hôn. Trong tôi bao cảm xúc trào dâng thật khó tả bằng chữ hay nói bằng lời. Sóng lòng dồn dập cuộn lên như vô số cơn sóng đang lay động trong hồ nước. Quanh tôi rất nhiều du khách đang làm dáng chụp hình, người da trắng, người da đen, người da màu… cùng hòa đồng vui vẻ với nhau. Để có được điều nầy, năm xưa ngài tổng thống Abraham Lincoln đã trả giá bằng chính mạng sống của mình. Ngài đã xóa bỏ chế độ nô lệ, giải phóng nô lệ. Việc giải phóng nô lệ đã khiến cho những kẻ kỳ thị điên tiết và chúng đã ám sát ngài. Ngài đã đặt tiền đề cho sự bình đẳng mà sau này chúng ta thọ hưởng. Nhìn tòa nhà quốc hội lại thấy thấp thoáng bóng dáng của viện nguyên lão La Mã xa xưa. La Mã đã từng có một thể chế dân chủ, một chế độ cộng hòa trong lịch sử. Thể chế dân chủ La Mã xưa là nền móng, là mẫu hình của nhiều thể chế dân chủ ngày hôm nay. Văn minh phương Tây có nguồn gốc từ nền văn minh Hy Lạp, La Mã cổ đại là vậy.

Hoa Thịnh Đốn quá rộng lớn và tươi mát, đứng bên ngoài Bạch Cung nhìn vào tự nhiên liên tưởng đến dinh Độc Lập ở Sài Gòn, tiếc rằng dinh Độc Lập Sài Gòn yểu mệnh vì vận nước. Bạch Cung thì vẫn thản nhiên trên thảm cỏ xanh mấy trăm năm nay. Nhìn những đoàn xe the đặc biệt chở những nhân vật tai to mặt lớn vào ra nhưng tuyệt nhiên không có hụ còi inh ỏi hay chớp đèn nhức mắt như những nhân vật tai to mặt lớn của xứ mình. Bạch Cung là cơ quan hành pháp, điều hành mọi công việc của quốc gia. Khi chưa đến đây cứ ngỡ Bạch Cung to lớn hay uy nghiêm, lạnh lùng, thực tế không phải vậy. Bạch Cung cũng là một tòa nhà lớn nhưng không quá cao, rất hài hòa với thảm cỏ và cây xanh chung quanh. Bạch Cung rất đẹp và lãng mạn chứ không lạnh lùng hay đe nẹt như cái danh xưng tòa nhà trung tâm quyền lực của Mỹ và thế giới. Thậm chí Bạch Cung còn có thể ví như những lâu đài trong các truyện cổ tích (fairytales). Dĩ nhiên cái đẹp của kiến trúc, của cảnh quan là một chuyện còn việc gìn giữ an ninh là chuyện khác. Cảnh sát rất nhiều, tuần tiễu xung quanh và cớm chìm thì du khách không thể nhận ra.

Các tòa nhà chung quanh khu vực Bạch Cung hầu như đều là những tòa nhà của chính phủ. Những công viên xen kẽ giữa các dãy nhà hay các lốc đường, các khu vực này đều xanh mướt cỏ cây. Dân địa phương kéo đến vui chơi, tập thể thao và cả những cuộc biểu tình ôn hòa… xen lẫn với khách du lịch bốn phương. Cuộc sống con người ở đây sao thanh bình quá, sung túc quá, cuộc sống như thế này mới đáng sống làm sao. Không biết người Hoa Thịnh Đốn nói riêng, người Âu – Mỹ nói chung sao mà nhiều phước báu như thế! Còn dân nước mình sao khổ vậy? Tôi thầm ước ao sao cho dân mình cũng hưởng được cái phước như người Âu – Mỹ. Tuy ước mơ vậy nhưng khó mà có cửa; hạ thấp một vài bậc, chỉ cần có được thịnh vượng, tự do, dân chủ như người Singapore, người Hàn, người Nhật… đã là khó thì nói chi đến giàu có, văn minh, dân chủ như người Âu – Mỹ. Dù biết là khó, dù biết không biết đến bao giờ nhưng tôi vẫn thầm cầu mong cho dân mình sẽ có một ngày…

 

Tiểu Lục Thần Phong

Washington DC.  0425

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ Montreal Canada đến Detroit mất hai tiếng rưỡi, rồi từ Detroit bang Michigan Hoa Kỳ đến Nhật Bản khoảng 13 tiếng rưỡi, dù máy bay có rộng rãi cách mấy, tiện nghi bao nhiêu đi nữa cũng làm tôi không sao chợp mắt được; trên máy bay chúng tôi được phục vụ một bữa chính gồm khoai tây nghiền với gà hầm cà chua thơm ngon, một salad, một thanh cheese, một desert, một chai rượu đỏ hoặc trắng tùy khách chọn, vừa ăn uống vừa coi hết film này đến film khác; khoảng 3,4 tiếng sau lại cho ăn tiếp lót dạ một pizza với sauce cà chua cá hồi, đồ uống nước cam, coke hay trà thì được phục vụ liên tục. Sau bữa ăn mọi người ai nấy dập dìu viếng thăm căn phòng nhỏ cuối máy bay, xếp hàng dài chờ phiên mình; mục này cũng làm cho mọi người đứng lên di chuyển, vươn vai, duỗi chân cho đỡ mệt mỏi.
Lúc sau này tôi bỗng thích nghịch ngợm chút đỉnh. Nghịch ngợm là cái thú của thời con nít với những côn trùng thân yêu như dế mèn, chuồn chuồn, đom đóm, ve sầu, chim sáo, chào mào. Sau khi phổ biến ba bài Ve Sầu, Chuồn Chuồn và Đom Đóm, các ông bạn già của tôi coi bộ phấn khích như sống lại tuổi thơ. Một ông hỏi tôi đã viết về bươm bướm chưa? Tôi ngẩn người nhớ lại và cho ông bạn biết là bướm không biết bay thì viết rồi, bướm bay thì chưa. Ông này vốn chân chỉ hạt bột, chỉ thích bướm bay, để ông nhớ tới thời đã mất.
**01/10 -- Bùi Diễm (01/10/1923– 24/10/2021) là một chính khách Việt Nam. Ông nắm giữ chức vụ Đại sứ Việt Nam Cộng hòa tại Hoa Kỳ nhiệm kỳ từ năm 1967 đến năm 1972. --1908 - Mẫu xe T của Henry Ford, một "chiếc xe phổ thông" được thiết kế cho đại chúng, được bán lần đầu tiên. -- 1938 - Quân đội của Hitler chiếm đóng phần Sudetenland của Tiệp Khắc. Trong nỗ lực tránh chiến tranh, các nhà lãnh đạo Anh và Pháp đã đồng ý nhượng khu vực nói tiếng Đức cho Hitler, người sau đó đã phá vỡ thỏa thuận và chiếm đóng toàn bộ Tiệp Khắc.
Hãy thử nhớ lại lần gần đây nhất quý vị viết ghi chú, một ghi chú ngắn hoặc danh sách mua sắm chẳng hạn. Có thể quý vị đã không dùng tới giấy và viết. Hơn mười năm qua, bàn phím và màn hình đã lặng lẽ thay thế chữ viết tay trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, từ trường, lớp cho đến các cuộc họp hành. Thậm chí, một số trường học trên thế giới đã ngừng hoàn toàn việc rèn chữ viết (cursive).
Tôi là dân Huế chính gốc 100% tức là dân Huế “chay”, Huế rất chi là Huế, Huế từ đầu đến chân, Huế từ trong ra ngoài nên phát âm các chữ có dấu HỎI-NGÃ rất tùy tiện, phóng túng, hoàn toàn không giống người dân ở miền Bắc của Cố Đô Thăng Long, mặc dù Huế của chúng tôi cũng là Cố Đô Ngàn Năm Văn Vật. Do đó dân Huế chúng tôi sợ nhất là những chữ có dấu HỎI-NGÃ lúc viết bài thi chính tả, dù đã học thật kỹ cuốn sách viết về luật HỎI, NGÃ của Thầy Lê Hiếu Kính.
“Cò” đây chẳng phải “Con Cò mày đi ăn đêm” mà cũng chẳng phải “Cái Cò súng của các ông”, không phải, giời ạ. Cò-cảnh-sát hay Cò-mồi lại càng không phải nốt. Cò đây là Thầy Cò. Đúng ra phải gọi là Cô Cò hoặc Bà Cò thì chính xác hơn, nhưng trong ngôn ngữ tiếng Việt tôi chưa thấy ai gọi như thế bao giờ, nghe nó tréo ngoe, nó chỏi tai thế nào ấy. Có lẽ tại cái “nghề Cò” từ hồi nảo hồi nào chỉ toàn do các ông đảm nhiệm. Nhưng thời buổi bây giờ, thời buổi mà các bà các cô có thừa bản lĩnh để xâm chiếm hầu hết các lãnh vực trong nhà (thì đã đành) cũng như ngoài phố thì chắc chắn đã có nhiều Cò phái nữ, mà tôi là một thí dụ điển hình.
Từ khi sinh ra và biết nhận thức thì nhớ/quên gắn liền với cuộc sống hằng ngày cho đến khi lìa trần. Phân Tâm Học ((Psychoanalysis) đã giải thích về nhớ/quên theo trình tự thời gian từ tuổi thơ đến tuổi già nhưng thực tế nó không hoàn toàn như vậy mà tùy theo hoàn cảnh, môi trường sống, giáo dục, xã hội… biến động tâm lý ảnh hưởng đến từng cá nhân với não bộ.
Hồi đó chúng tôi học triết lớp 12C, chúng tôi học với cô Chu Kim Long và có tuần với thầy Vĩnh Để. Cả hai giáo sư của chúng tôi chia giờ ra giảng dậy về tâm lý học rồi phân tâm học về vô thức của triết gia Simon Freud. Phần lý luận học và đạo đức học thì dễ dàng hơn. Riêng phần tâm lý học, nhất là tâm lý học ngôi thứ ba khúc mắc, ở phần dằng co giữa ý thức và vô thức… thành ra bài học bài giảng làm chúng tôi điên đầu và cô, thầy chúng tôi cũng khô cổ họng.
Thông thường, nhà xưa có nền hơi cao nên phải bước lên tam cấp để vào nhà! Ngôi nhà có ba gian hai chái với hàng ba rộng. Trong bếp có ông Táo là ba cục đất, hoặc ba viên gạch... Theo truyền thuyết, đó là “một Bà và hai Ông”. Họ như vậy mà vẫn chịu nổi sức nóng của lửa củi! Hay quá! Đàn bà đi chợ, cho dù món hàng chỉ có đôi ba đồng, họ vẫn trả giá đôi ba lần. Để khỏi bị hố! Cuộc sống của họ dính liền với “ba cọc ba đồng” đó mà! À! Nhân nói về đàn bà mới nhớ ra theo truyền thống, họ phải chịu nép mình vào “Tam tòng tứ đức”! Kẹt lắm chớ không phải chơi đâu! Trong lúc đàn ông thời xưa có “năm thê bảy thiếp” thì đàn bà thời nào cũng chỉ “Chính chuyên một chồng”!


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.