Hôm nay,  

Khi Nào Chúng Ta Thực Sự Là "Người Lớn"?

30/05/202500:00:00(Xem: 224)

nguoi lon

Trưởng thành không xảy ra sau một đêm hay vào một ngày sinh nhật. Đó là hành trình học hỏi, mắc sai lầm và biết đứng lên chịu trách nhiệm cho chính mình. (Nguồn: pixabay.com)


Tuổi 18 có thực sự là ngưỡng cửa của trưởng thành?
 
Không ai lớn lên giống ai, và hành trình trưởng thành cũng chẳng thể đo đếm bằng một con số. Hầu hết chúng ta đều quen thuộc với cột mốc 18 tuổi – độ tuổi mà luật pháp nhiều nơi, bao gồm Hoa Kỳ, công nhận một cá nhân chính thức bước vào tuổi trưởng thành và phải chịu trách nhiệm hình sự như người lớn. Thế nhưng, câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó.
 
Tùy theo quy định từng bang, “tuổi thành niên dân sự” có thể khác nhau, nên dù đã đủ 18 tuổi, bạn vẫn chưa chắc được hưởng mọi quyền lợi và vai trò như một người trưởng thành thật sự.
 
Thí dụ, công dân Hoa Kỳ 18 tuổi được quyền bỏ phiếu, được xăm mình mà không cần cha mẹ đồng ý, nhưng phải đợi đến năm 21 tuổi mới được phép mua và sử dụng rượu bia. Thậm chí, việc thuê một chiếc xe hơi cũng trở nên khó khăn và tốn kém hơn cho những người dưới 25 tuổi, ngay cả khi họ đã có bằng lái từ năm 16 và đã đi làm nhiều năm.
 
Nhiều người thường nhìn vào những thay đổi cơ thể khi bước vào tuổi dậy thì (con trai thì mọc râu, con gái thì ngực to lên và có kinh) để đánh dấu sự trưởng thành. Tuy nhiên, không phải ai cũng trải qua những thay đổi của tuổi dậy thì vào cùng một thời điểm. Thông thường, con gái bắt đầu quá trình dậy thì và có vẻ ngoài trưởng thành sớm hơn con trai. Trong khi đó, có những người phải ngoài 20 mới mang dáng dấp người lớn.
 
Từ góc nhìn của một giáo sư Tâm lý học, Jonathan B. Santo (Đại học Nebraska Omaha) cho rằng điều cốt lõi để đánh giá sự trưởng thành không nằm ở vẻ bề ngoài hay độ tuổi, mà ở thái độ sống, hành vi ứng xử, và cách họ gánh vác trách nhiệm trong cuộc sống hằng ngày.
 
Hành trình trưởng thành: Không có lịch trình chung
 
Không có một mốc thời gian cố định nào cho sự trưởng thành, bởi mỗi người là một thế giới riêng. Có những người ở tuổi 18 đã học được cách làm chủ cảm xúc, biết suy xét kỹ lưỡng trước khi quyết định và có thể tự nuôi sống bản thân.
 
Cũng có những người cần thêm thời gian để đi đến chặng đó.
 
Ngoài ra, văn hóa gia đình cũng ảnh hưởng nhiều đến chuyện này. Ở một số nơi, con cái vẫn sống nhờ vào cha mẹ đến tận 25 tuổi, vì lúc đó các bạn còn đang đi học đại học hay học nghề để chuẩn bị cho tương lai.
 
Ngay cả trong cùng một mái nhà, thời điểm mỗi người phải gánh trách nhiệm của một người trưởng thành cũng khác nhau – tùy vào tính cách, kinh nghiệm sống, lựa chọn nghề nghiệp và hoàn cảnh riêng.
 
Có một số trường hợp thanh thiếu niên được công nhận là người lớn về mặt pháp lý trước 18 tuổi thông qua một quy trình gọi là “giải phóng trẻ vị thành niên” (emancipation). Từ thời điểm đó, họ phải tự lo liệu các vấn đề tài chánh và sức khỏe của mình như một người lớn thực thụ.
 
Dù vậy, ở tuổi này, việc tự kiếm sống ở Hoa Kỳ rất khó vì luật pháp Hoa Kỳ (cả liên bang và tiểu bang) có những quy định chặt chẽ về lao động trẻ em, và mỗi bang lại có quy định riêng. Về hôn nhân, đa số bang yêu cầu đủ 18 tuổi, nhưng vẫn có nơi cho phép kết hôn ở mọi lứa tuổi.
 
Con nít và người lớn khác nhau thế nào?
 
Hiểu được sự khác biệt trong cách suy nghĩ giữa trẻ nhỏ và người lớn sẽ giúp ta hình dung rõ hơn về thời điểm một đứa trẻ thực sự bước vào giai đoạn trưởng thành.
 
Con nít thường suy nghĩ theo kiểu “thấy gì tin nấy” và rất khó nắm bắt những ý tưởng trừu tượng như lẽ phải hay tình huống giả định. Không chỉ vậy, trẻ nhỏ cũng dễ mất tập trung và bị phân tâm hơn nhiều so với người lớn. Đặc biệt, cảm xúc của trẻ cũng rất dễ dâng trào thành nước mắt hoặc vỡ oà trong tiếng hét bất cứ lúc nào. Trái lại, người lớn dẫu cũng đau, cũng giận, nhưng thường kiềm chế hơn và kín đáo hơn.
 
Thêm vào đó, não bộ cũng là yếu tố quyết định. Trước năm 25 tuổi, phần não giúp chúng ta cân nhắc nguy cơ và đưa ra quyết định (vùng vỏ não trước trán) thường vẫn chưa phát triển đầy đủ. Vậy nên, tuổi tác không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với sự trưởng thành thực sự.
 
Những quyết định có thể đổi cả cuộc đời
 
Sự “chậm chín” của não bộ khiến những người trẻ tuổi khó có thể lường hết hậu quả thực tế từ hành động của mình. Điều này lý giải phần nào cho những hành vi mạo hiểm, thậm chí liều lĩnh thường thấy ở thanh thiếu niên và những người ở tuổi đôi mươi: lái xe nhanh, không thắt dây an toàn, sử dụng ma túy, nhậu nhẹt bê tha, hay trộm cắp.
 
Và dù khoa học đã chứng minh rõ ràng là vậy, luật pháp lại thường không có sự “châm chước” nào. Ở tuổi 18, mọi người được xem là người trưởng thành trước pháp luật, và nếu phạm tội – kể cả là giết người – đều sẽ bị xét xử như bất kỳ người trưởng thành nào khác.
 
Chính sự phát triển chưa hoàn thiện này của não bộ cũng khiến thanh thiếu niên dễ bị tác động bởi bạn bè đồng trang lứa. Thực tế cho thấy không ít thiếu niên đã nhận tội oan, phần lớn vì các em chưa lường trước được hậu quả nghiêm trọng từ lời nói của mình.
 
Dù vậy, việc lứa tuổi này dám mạo hiểm hơn người lớn cũng không hẳn là điều tiêu cực. Chính sự liều lĩnh đó đã thôi thúc nhiều bạn trẻ mạnh dạn xuống đường để lên tiếng vì môi trường, công lý, và những lý tưởng mà họ theo đuổi.
 
Cảm giác trưởng thành thực sự
 
Một hiện tượng thú vị được ghi nhận ở Bắc Mỹ là nhiều người trẻ, dù đã qua tuổi 20, có xe, có việc làm, vẫn không cảm thấy mình thực sự là người lớn. Theo nhà tâm lý học Jeffrey Arnett, những người trong độ tuổi từ 21 đến 25 như vậy được xếp vào nhóm “người lớn đang trên đường trưởng thành” (emerging adults). Họ đã vượt qua tuổi teen, nhưng cảm giác trưởng thành vẫn chưa đến. Cuối cùng, trưởng thành thật sự là câu chuyện riêng của mỗi người – không ai có thể quyết định thay được, kể cả luật pháp.
 
Nhiều người dù đã 25 tuổi, có công ăn việc làm, yên bề gia thất và thậm chí đã làm cha làm mẹ rồi, nhưng vẫn chưa có cảm giác mình là người lớn. Họ vẫn cần cha mẹ giúp đỡ trong những chuyện mà lẽ ra người trưởng thành phải tự làm. Ngược lại, có những bạn mới 17 tuổi đã tự lo liệu mọi việc, từ đặt lịch khám bệnh, chăm lo cho em út hoặc ông bà, rồi quán xuyến việc nhà, đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp, giặt giũ… Những bạn này hẳn đã xem mình là người trưởng thành.
 
Như vậy, trưởng thành không phải là một đích đến, mà là một hành trình trải nghiệm, vấp ngã, đứng lên, học hỏi từ những sai lầm, hiểu rõ bản thân và dám chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Không có thước đo cụ thể nào cho tuổi trưởng thành, mỗi chúng ta phải tự suy ngẫm và tự quyết định xem liệu mình đã “lớn” hay chưa.
 
Cung Đô biên dịch 
Nguồn: “When does a kid become an adult?” được đăng trên trang TheConversation.com.
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hai chục năm trước tôi nghe các bạn từ thời sinh viên làm việc trong vùng Thung lũng Điện tử San Jose, California nói về AI. Khi đó, trải nghiệm AI của tôi, và chắc cũng là của rất nhiều người trong vài thập niên qua, bắt đầu với những cuộc gọi điện mà được trả lời bằng máy. Vì giọng tiếng Anh của tôi còn mùi nước mắm nên nhiều khi máy không nhận ra điều gì tôi muốn, làm nhiều khi bực mình nhưng phải phì cười. Mới đây, tôi vào ChatGPT hỏi xem AI biết gì về mình. Những câu hỏi tôi đưa ra và câu trả lời của ChatGPT là ngôn từ và cách trả lời của ChatGPT mà tôi không biên tập hay sửa lỗi gì.
Memphis là thành phố lớn của tiểu bang Tennessee, nổi tiếng là một trong những cái nôi của dòng nhạc Blues & Jazz của nước Mỹ. Cách đây 4 năm, tôi lái xe đến thăm Memphis chỉ để được nghe nhạc Blues “nguyên chất” tại B.B King’s Blues Club, một trong những “việc đáng làm trong đời” đối với những người mê nhạc Jazz. Nghe nhạc Jazz ở Memphis sẽ thấy được dòng nhạc như chảy trong huyết quản của người da đen ở Miền Nam Hoa Kỳ. Vào đầu tháng 10 năm nay, tôi trở lại thành phố Memphis, nhưng đó không phải là đích đến của chuyến đi. Memphis có phi trường chỉ cách Tu Viện Mộc Lan khoảng hơn một tiếng lái xe. UH, một cô bạn đồng tu đã từng cùng học với một vị thầy, cùng sinh hoạt trong một nhóm Phật tử ở Quận Cam California được chấp nhận vào ni đoàn, làm lễ xuống tóc xuất gia tại Mộc Lan. Tôi cùng một nhóm bạn nhận lời mời đến dự sự kiện trọng đại của một đời người này.
Tây Ninh trong trí nhớ, Tây Ninh trong trái tim của những cô gái Tây Ninh và chàng trai lính chiến đến rồi đi để lại đau đớn trong lòng cô con gái nhỏ. Tây Ninh với thánh thất Cao Đài hùng tráng uy nghi. Tây Ninh trong lòng người mộ đạo đi đâu cũng thành lập thánh thất Cao Đài, mô hình giống như tòa thánh Tây Ninh. Người xa Tây Ninh tìm về thăm lại quê cha đất tổ, thăm thánh thất Cao Đài, núi Bà Đen, thăm lại làng Từ Bi.
Những nhân vật nổi tiếng có quyền thế thường đặt ra các tiêu chuẩn ứng xử cho những người ngưỡng mộ va kính trọng họ. Điều này có khả năng gây ra sự tiêu cực, nhưng đôi khi, các nhà lãnh đạo của chúng ta đã hành xử rất đáng kính. Vào ngày 13/5/1981, Giáo hoàng John PauI đã bị Mehmet Ali Ağca bắn bốn phát khi ông đi qua Quảng trường Thánh Peter ở Thành phố Vatican. Hai viên đạn bắn trúng bụng Giáo hoàng, một viên trúng cánh tay phải và một viên trúng ngón trỏ trái. Trong cơn đau dữ dội, Giáo hoàng đã được đội an ninh đưa đi, và mặc dù mất rất nhiều máu, Giáo hoàng vẫn vuợt qua được
Nhắc đến danh ca, minh tinh Doris Day, khán thính giả trên thế giới liên tưởng đến ca khúc Que Sera, Sera ((Whatever Will Be, Will Be) trong phim The Man Who Knew Too Much đã gắn liền với tên tuổi của Doris Day. Phim The Man Who Knew Too Much của hãng Paramount do đạo diễn Alfred Hitchcock với tài tử James Stewart và minh tinh Doris Day. Ca khúc Que Sera, Sera với điệu Valse của Jay Livingston & Ray Evans do Doris Day trình bày với giọng ca mềm mại du dương, thành thót trong phim được nhận giải Oscar nhạc phim hay nhất năm 1956. Ca khúc nầy với lời Việt của nhạc sĩ Phạm Duy tựa đề Biết Ra Sao Ngày Sau rất phổ biến ở miền Nam Việt Nam.
Tôi đã có bài viết về nhạc chế, nay lại nhạc nhái, có trùng lắp không? Nhạc chế, theo từ điện mở Wikipedia, tiếng Anh là parody music hay musical parody, là việc thay đổi một phần hoặc toàn bộ lời bài hát so với bản gốc (thường là nổi tiếng), hoặc sao chép phong cách đặc biệt của một nhà soạn nhạc hoặc nghệ sĩ hoặc thậm chí là một phong cách âm nhạc chung. Nhạc chế tồn tại trong đời sống xã hội như một dạng văn nghệ dân gian, cũng tương tự như chuyện tiếu lâm, chủ yếu là truyền khẩu, giúp mọi người giải trí vui vẻ trong phạm vi từng cộng đồng nhỏ hẹp. Những ca khúc chế lời trên thực tế rất có sức hút đối với người nghe, nhất là khi nội dung lời ca có tình hài hước, gắn với một sự kiện nào đó mà dư luận đang rất quan tâm.
Suốt cả tuần lễ của đầu tháng 10 vừa qua, trên trang nhất của tất cả những tờ báo quốc doanh đều xuất hiện một dòng chữ đỏ rất to, và rất đậm: CHÀO MỪNG 70 NĂM GIẢI PHÓNG THỦ ĐÔ! Vietnamnet hớn hở chạy tin: “Đi bất kỳ đâu trên phố trung tâm Hà Nội những ngày này, người dân đều có thể thấy hình ảnh mang ý nghĩa lịch sử về ngày giải phóng Thủ đô cách đây tròn 70 năm trên các pano, áp phích cùng cờ hoa được trang trí rực rỡ… Khoảng 10.000 người có màn tập duyệt cuối cùng các phần diễu hành, trình diễn cho ‘Ngày hội Văn hóa vì hòa bình’ kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô (10/10/1954 - 10/10/2024)”.
Khi chưa bị bắt, và bị giam giữ trong bệnh viện tâm thần – có lần – Nguyễn Thúy Hạnh kể lại một câu chuyện hơi tếu táo (“Chuyện Một Người Bất Đồng Chính Kiến”) nhưng nghe rồi tôi lại thoáng buồn buồn: Bác tên là Nguyễn Thế Đàm, người từng hai lần bị tống vào hoả lò cũ và hoả lò mới, rồi hai lần bị đẩy vào trại tâm thần, Trâu Quỳ và Thường Tín. “Tôi khẳng định ông ấy bị điên. Cả thế giới người ta thấy mà lặng im ko nói, chỉ một mình ông ấy nói ra, thế chả là điên thì là gì?”Giám đốc bệnh viện tâm thần thời đó đã nói vậy khi vợ bác khăng khăng chồng mình ko bị điên. Vậy bác Đàm “nói” cái gì? Đó là những truyền đơn nhằm vào ông Hồ, mục đích để ông Hồ ko còn là thánh, trong đó thường gọi ông Hồ là “ngu Hồ”, và rằng chủ nghĩa Mác là phản động… Thời những năm cuối thập niên 80 của thế kỷ trước mà đi rải truyền đơn hạ bệ lãnh tụ, lại còn viết đủ cả tên tuổi, địa chỉ và số điện thoại của mình vào truyền đơn rồi đi phát tận tay từng người thì quả đúng là vuốt râu hùm.
Từ Montreal Canada đến Detroit mất hai tiếng rưỡi, rồi từ Detroit bang Michigan Hoa Kỳ đến Nhật Bản khoảng 13 tiếng rưỡi, dù máy bay có rộng rãi cách mấy, tiện nghi bao nhiêu đi nữa cũng làm tôi không sao chợp mắt được; trên máy bay chúng tôi được phục vụ một bữa chính gồm khoai tây nghiền với gà hầm cà chua thơm ngon, một salad, một thanh cheese, một desert, một chai rượu đỏ hoặc trắng tùy khách chọn, vừa ăn uống vừa coi hết film này đến film khác; khoảng 3,4 tiếng sau lại cho ăn tiếp lót dạ một pizza với sauce cà chua cá hồi, đồ uống nước cam, coke hay trà thì được phục vụ liên tục. Sau bữa ăn mọi người ai nấy dập dìu viếng thăm căn phòng nhỏ cuối máy bay, xếp hàng dài chờ phiên mình; mục này cũng làm cho mọi người đứng lên di chuyển, vươn vai, duỗi chân cho đỡ mệt mỏi.
Lúc sau này tôi bỗng thích nghịch ngợm chút đỉnh. Nghịch ngợm là cái thú của thời con nít với những côn trùng thân yêu như dế mèn, chuồn chuồn, đom đóm, ve sầu, chim sáo, chào mào. Sau khi phổ biến ba bài Ve Sầu, Chuồn Chuồn và Đom Đóm, các ông bạn già của tôi coi bộ phấn khích như sống lại tuổi thơ. Một ông hỏi tôi đã viết về bươm bướm chưa? Tôi ngẩn người nhớ lại và cho ông bạn biết là bướm không biết bay thì viết rồi, bướm bay thì chưa. Ông này vốn chân chỉ hạt bột, chỉ thích bướm bay, để ông nhớ tới thời đã mất.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.