Hôm nay,  

Mùa Thu và Hoa Thạch Thảo Kamala Harris

02/09/202411:45:00(Xem: 2702)
Hoa thạch thảo
Hoa Thạch Thảo-Heather Flower


Tháng 9 dương lịch, ra vườn thấy tím một góc hàng rào, biết là trời bắt đầu trở mình vào Thu. Hoa Thạch Thảo đã khoe những cành đầu tiên nhô ra giữa những cột hàng rào, giữa những tảng đá còn âm ấm nắng Hè.

Nếu mùa Thu chưa tới thì suốt nguyên năm không ai biết trong khu vườn, sau những tảng đá có khóm hoa Thạch Thảo, nó im lặng chỉ một màu xanh của lá. Mùa Thu tới nó hiện ra với những bông hoa màu tím hồng, khoe tất cả vẻ đẹp mỹ miều của một loài hoa quý.

Loài hoa này làm người ta liên tưởng tới những người phụ nữ tài hoa, đã ẩn hiện đâu đó trong đám đông, một sớm một chiều khi xã hội, quần chúng cần tới, với tất cả sự tự tin họ mạnh dạn xuất hiện.

Như một nhánh hoa Thạch Thảo, Kamala Harris xuất hiện cùng với mùa Thu.

Bà Harris là ứng cử viên phù hợp vào đúng thời điểm. Bà được kỳ vọng sẽ mang lại luồng gió mới trong nền chính trị của nước Mỹ.

Bà trẻ hơn cả hai ông Biden và Trump, đây là một lợi thế của Bà. Đảng Dân Chủ thoải mái hơn khi họ có thể giúp Bà nhiều hơn giúp Tổng Thống Biden.

Nước Mỹ cần một thay đổi mới. Cả Tổng Thống Biden và ông Trump đều có vấn đề mà người dân Mỹ khó chấp nhận. Tổng Thống Biden quá già và trên một khía cạnh nào đó, một số đông người dân nhận ra được ông Trump là người kém phẩm hạnh.

Bà Harris là ứng cử viên Tổng Thống xuất hiện đúng thời điểm, người dân Mỹ cần một điều gì mới mẻ hơn.

Bà là người phụ nữ da màu đầu tiên được đề cử trở thành ứng cử viên Tổng Thống của đảng Dân Chủ. Bà cũng đã là người phụ nữ da màu đầu tiên trong chức vụ Phó Tổng Thống Hoa Kỳ (ngày 20/1/1921).

Có Cha là người Jamaica và Mẹ là người Ấn Độ cũng là một điểm đặc biệt và làm cho mọi người Mỹ và những người ngoài nước Mỹ nhận ra sự hấp dẫn văn minh và bình đẳng của nước Mỹ.

“Đừng để ai nói với bạn rằng bạn là ai,” bà Harris nói.

“Bạn hãy cho họ thấy bạn là ai.”

Bà như bông hoa Thạch Thảo đã xuất hiện đúng mùa.
 
Bà Harris cho biết tại sao mình chọn trở thành một luật sư và công tố viên.  Bà coi công việc của Tòa Án với sự nghiệp chính trị của mình là một:

Tôi chỉ có một khách hàng trong suốt sự nghiệp của mình. Đó là người dân.”

Bà là phụ nữ đầu tiên và cũng là người phụ nữ da màu đầu tiên trở thành Phó Tổng Thống Hoa Kỳ. Mẹ là người Ấn Độ và cha là Một giáo sư kinh Tế người Mỹ gốc Jamaica.

Với nụ cười rất cởi mở luôn luôn xuất hiện trên khuôn mặt thân thiện bà đã mang đến một luồng gió chính trị trẻ trung năng nổ và chân tình cho những người ủng hộ bà và cho những người muốn biết rõ hơn về bà. Diện mạo của Bà cho người đối diện nhìn thấy một vẻ lạc quan trung thực, bà không chỉ trích, hạ bệ đối phương bằng những câu khó nghe, bằng ngôn ngữ mà một người trưởng thành, học thức không nên nói.

Người ta có thể tìm thấy nguồn gốc về: gia đình, học vấn, nghề nghiệp, tiểu sử chính trị của ứng cử viên Tổng Thống ”Kamala Harris” trên mạng, trên những Bản Tin, Truyền Thanh, Truyền Hình rất dễ dàng.

Bài viết này chỉ muốn nói đến phong cách một phụ nữ mà trong một tương lai rất gần có thể trở thành Nữ Tổng Thống đầu tiên của nước MỸ.

Là một phụ nữ da đen, khỏe mạnh, tươi tắn và bình dị. Không có gì là nổi trội đến nỗi khi đi ngang, phải ngoái đầu nhìn lại. Nhưng quả thật khi ta thấy Bà xuất hiện trên màn hình, ta đã thấy ngay vẻ bình dị, ấm áp từ bà. Bà có cặp mắt thật đẹp (cặp mắt biết cười) nên khi bà cười (mà bà rất hay cười) thì cặp mắt cũng cười theo. Bà có vóc dáng khỏe mạnh, đầy năng nổ, bà không cố tạo vẻ “lạnh lùng” của một nhân vật cho rằng mình “quan trọng”. Khi phát biểu Bà không dùng ngôn ngữ “thô thiển” và không tìm cách hạ bệ đối phương bằng ngôn ngữ mà ở cương vị của một “Nhà lãnh đạo tương lai” không nên dùng. Bà cũng có một cái tài là bỏ ngoài tai những điều mà “Đối Thủ” cố tình hạ bệ mình.

Nhưng đồng thời người ta cũng nhìn thấy rõ ràng ánh mắt long lanh và ấm áp, nụ cười lúc nào cũng tỏa nắng và đôn hậu của Bà một nghị lưc vững vàng. Bà được các con chồng yêu quý, gọi bà bằng “Mẹ”. Có phải vì Bà đã cho các con chồng thấy phong cách lạc quan, đôn hậu, nữ tính và tự tin của mình.

Bà từng nói: “Chúng ta phải tiếp nối những gì mà các thế hệ trước đã làm. Được dẫn dắt bằng sự lạc quan và niềm tin, chúng ta cần phải chiến đấu cho đất nước mà chúng ta yêu mến”.

Đài CNN không ngần ngại đặt cho Bà Harris một danh xưng đầy kiêu hãnh: “Người phá vỡ mọi rào cản”.

Đầu tháng 9 dương lịch, Trời sửa soạn vào Thu, Rằm Tháng Tám âm lịch đang đi tới, hoa Thạch Thảo đã vươn ra từ hai kẽ đá, từ hàng rào gỗ. Những nhành hoa màu tím hồng khỏe mạnh khoe tất cả sự mỹ miều và niềm kiêu hãnh của hoa. Những chùm hoa mong manh nhưng vững chãi đang phá vỡ mọi rào cản để vươn ra làm rực rỡ mùa Thu.

tmt

8/31/2024

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong cuộc tổng tuyển cử Hoa Kỳ năm 2024, ngoài việc chọn Tổng thống mới, cử tri còn có cơ hội bầu các thành viên Quốc hội, Thống đốc, DB của tiểu bang, và các dự luật khác trên lá phiếu. Ngày Bầu cử chính thức là 5 tháng 11, nhưng một số bang đã bắt đầu cho phép mọi người được bỏ phiếu sớm.
Những kết quả thăm dò gần đây thường làm cho người xem hoang mang, lẫn lộn. Phe theo Trump làm các thăm dò riêng, kết quả, Trump thắng. Phe theo Harris làm các thăm dò riêng, kết quả, Harris thắng. Các bản thăm dò của một số các cơ quan được xem là trung lập? (Có không? – Không, luôn nghiêng về một bên) cho thấy hai ứng cử viên song song lấp ló, bên tám lạng bên nửa cân. Điểm nhấn khôi hài trong lần tranh cử này là: Ai thua? Người quan tâm chính trị ít suy nghĩ về ai thắng mà chú trọng hơn, ai thua? Nếu bà Harris thua, chắc là không có chuyện gì bất ngờ xảy ra. Mọi chuyển giao quyền lực sẽ êm thắm và ông Trump sẽ trở về tòa Bạch Ốc với nhiều câu hỏi nhưng que cera cera. Còn nếu ông Trump thua, không phải sẽ có nhiều câu hỏi, mà có lẽ sẽ có nhiều hành động. Vì lịch sử đã minh bạch chứng tỏ khi Donald Trump thua cho Joe Biden năm 2020, đã tạo ra cuộc hỗn loạn, gần như muốn chỉnh lý trong ngày 6 tháng 1 năm 2021. Vì vậy nếu Trump thua, liệu lịch sử lại cháy một lần nữa?
Ở khu vực Quận Cam, hai Địa Hạt Quốc Hội Liên Bang 45th và 47th được xem là “địa hạt chiến trường”, có thể quyết định đảng Cộng Hòa hay Dân Chủ sẽ nắm quyền kiểm soát Hạ Viện sau kỳ bầu cử tháng 11 tới đây. Nếu như ở Địa Hạt 45th là cuộc chạy đua quyết liệt giữa hai ứng cử viên Derek Tran (Dân Chủ) và người đương nhiệm Michelle Steel (Cộng Hòa), thì ở Địa Hạt 47th sẽ là cuộc cạnh tranh ngang sức giữa hai ứng cử viên Dave Min (Dân Chủ) và Scott Baugh (Cộng Hòa). Vào thời điểm cuộc vận động tranh cử bước vào tháng cuối cùng, ứng cử viên Dave Min đã dành cho Việt Báo một cuộc phỏng vấn ngắn, để gởi đến cử tri gốc Việt những thông điệp tranh cử quan trọng của mình.
Khi được hỏi ông có ủng hộ việc trục xuất hàng loạt những người nhập cư không có giấy tờ không? Hùng Cao đã hai lần không trả lời câu hỏi mà chỉ nói loanh quanh rằng "Nếu bạn đến đây bất hợp pháp, bạn cần phải rời đi, đặc biệt nếu bạn là một tội phạm bạo lực. Chúng tôi phát hiện ra vào tuần trước, có 13,000 kẻ giết người bị kết án và 16,000 kẻ hiếp dâm bị kết án đã bị họ theo dõi. Điều đó không thể chấp nhận được. Chúng ta cần bảo vệ người Mỹ mỗi ngày và đó là điều tôi đã làm."
Mỗi bốn năm, khi bỏ phiếu bầu cho một ứng cử viên tổng thống là người dân Mỹ lại tham gia vào một cuộc bầu cử gián tiếp. Nhưng tại sao rõ ràng là mình bỏ phiếu cho tên ứng cử viên mà lại gọi là bầu gián tiếp? Câu trả lời nằm trong ba chữ đơn giản: Đại cử tri. Thật ra ở Mỹ, khi đi bầu tổng thống, chúng ta không trực tiếp bỏ phiếu cho ứng cử viên, mà là bầu cho một nhóm 538 “Đại cử tri”. Đại cử tri mới chính là những người chính thức bỏ phiếu cho các ứng cử viên. Ứng cử viên nào được tối thiểu 270 phiếu của Đại cử tri sẽ là người đắc cử. Nhóm Đại cử tri này, được gọi là Cử tri đoàn (Electoral College), tức một thể chế với một quy trình, hay mô hình, được dùng cho cuộc bầu cử tổng thống mỗi bốn năm. Mô hình bầu cử tổng thống này được nêu lên trong Hiến pháp Hoa Kỳ và tiếp tục được điều chỉnh kể từ khi được Quốc hội thông qua lần đầu tiên vào năm 1787.
50 năm trước, Gerald Ford biết rất rõ rằng Richard Nixon có thể bị truy tố vì những tội danh đã phạm phải khi còn là Tổng thống Hoa Kỳ. Đó là lý do Ford ban hành “lệnh ân xá toàn diện, tự do và tuyệt đối” cho người tiền nhiệm của mình. Trước ngày 1/7/2024, các cựu tổng thống hoàn toàn vẫn có thể bị truy tố đối với các cáo buộc hình sự - chỉ đến khi 6 thành viên của TCPV đưa ra phán quyết trong vụ Trump v. Hoa Kỳ, tình hình mới hoàn toàn thay đổi. Trở lại năm 1974, khi Nixon từ chức và đối mặt với nguy cơ bị truy tố vì các tội danh liên quan đến vụ án Watergate, các dân cử Đảng Cộng Hòa đã dựa vào Hiến pháp để giải quyết tình huống này. Theo Điều II, Mục 4 của Hiến pháp Hoa Kỳ, cựu tổng thống không được miễn trừ trách nhiệm hình sự mà vẫn phải chịu trách nhiệm. Dù đã bị luận tội, kết tội và bãi nhiệm, thì một cựu tổng thống “vẫn phải chịu trách nhiệm, bị truy tố, đưa ra xét xử và bị trừng phạt theo luật pháp.”
Dân biểu Michelle Steel, người từ lâu tự nhận mình là người ủng hộ nhân quyền tại Việt Nam, đang phải đối mặt với sự chỉ trích vì đã KHÔNG ký một lá thư lưỡng đảng lên án các hành vi vi phạm nhân quyền liên quan đến thảm họa môi trường liên quan đến công ty Thép Formosa Hà Tĩnh năm 2016.
Đêm 19 Tháng Chín, ở vùng ngoại ô Michigan, khi còn đúng 47 ngày nữa, nước Mỹ sẽ có tổng thống thứ 47, “Nữ hoàng talkshow” Oprah Winfrey đã thêm một lần chứng minh sức mạnh huyền thoại của bà trong thế giới truyền thông. Nếu gọi đó là một “talkshow” của Oprah Winfrey cũng đúng, mà nếu xem đó là một buổi vận động tranh cử của Phó Tổng Thống Kamala Harris cũng không sai. Hoặc hàm ý hơn một chút, thì đó là “buổi công chứng” của Harris đối với các cử tri. Vì một tiếng 45 phút của sự kiện mang tên “Đoàn kết vì nước Mỹ” (United for America) bao hàm cả ba điều đó, từ nội dung đến phong cách tổ chức.
Câu chuyện hoang tưởng “di dân ăn thịt chó, mèo” của Donald Trump và JD Vance gây ra nỗi sợ hãi, tạo ra nhiều kích động tiêu cực, vì nó được nói ra trước 81 triệu dân Mỹ, từ một cựu tổng thống. Những lời vô căn cứ tràn đầy định kiến và thù hận đó như một bệ phóng cho con tàu “Kỳ Thị” bay vút vào không gian của thế kỷ 21, thả ra những làn khói độc. Nó như một căn bệnh trầm kha tiềm ẩn lâu ngày, nay đúng thời đúng khắc nên phát tán và lan xa. Nói như thế có nghĩa, con tàu “Kỳ Thị” này, căn bệnh này, vốn đã có từ rất lâu đời. Nó âm ỉ, tích tụ, dồn nén theo thời gian, chực chờ đến ngày bùng nổ. Một tuần qua, người Haiti, là nạn nhân của cơn bùng phát này. Gần nửa thế kỷ trước, và cho đến tận nay, là cộng đồng người gốc Việt.
Chỉ vài giờ sau khi Tim Walz được tuyên bố là ứng viên Phó Tổng thống của Đảng Dân chủ, Đảng Cộng hòa đã nhanh chóng tung ra hàng loạt những chỉ trích, buộc tội ông qua lại thân thiết với Trung Quốc. Richard Grenell, cựu Đại sứ tại Đức (được Donald Trump bổ nhiệm), đăng trên mạng xã hội X (tên cũ là Twitter) rằng: “Trung Cộng chắc mừng rơn luôn. Không ai thân thiết với Trung Quốc hơn nhà Marxist Walz.”


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.