Hôm nay,  

Từ Nhà Gõ Đến Nhà Bạn

29/11/201100:00:00(Xem: 11451)

Từ Nhà Gõ Đến Nhà Bạn

viet_go_chanh_lan-_providenciale-turks___caicos_islands_oct_2011-large-content: Hai vợ chồng tác giả Nguyễn Thượng Chánh và dược sĩ Nguyễn Ngọc Lan.

Tôi gõ là tôi sống - Je pense donc je suis- Cogito ergo sum. René Descartes.

Bs Thú y Nguyễn Thượng Chánh

***

Gõ cho người, gõ cho ta

Tôi không biết cái gì thôi thúc tôi gõ báo.

Phải chăng đây là một cái nghiệp trong cuộc đời?

Tôi muốn gõ để chia sẻ với bà con cô bác khắp nơi những hiểu biết khiêm tốn của mình về khoa học, về cuộc sống, v.v…

Nói rõ là tôi không phải là một nhà văn hay một nhà báo gì cả. Tôi chỉ là một nhà gõ. Tôi chỉ gõ laptop mà thôi.

Tôi gõ chùa, không vì tiền nhưng gõ cho vui, để tự mình trau dồi thêm kiến thức, để tự học hỏi, để tự mình giải khuây, để khỏi nghĩ quẩn, để khỏi bị bệnh Alzeihmer, để thoát ly và cũng để giảm bớt stress trong cuộc sống, v.v...

Thế cho nên tôi gõ cho người đọc nhưng thật sự ra là tôi cũng đồng thời gõ cho chính tôi, cho cuộc sống của mình được thêm phần ý nghĩa hơn.

Tôi rất vui sướng vì ít nhứt mình cũng có được tự do làm một cái gì mình ưa thích.

Cơ duyên đưa đẩy

Năm 2000, anh Võ Bá Thiện lúc đó là đại diện Thời Báo tại Montréal đã có nhã ý mời tôi gõ bài cho Thời Báo. Tôi đón nhận đề nghị nầy với một tâm trạng nửa mừng nửa lo. Mừng vì tôi có thể thực hiện hoài bảo của mình, lo vì không biết mình có làm được không?

Tôi chưa từng gõ báo bao giờ vì tôi ý thức rằng vốn liếng Việt ngữ của tôi rất giới hạn.

Nó thuộc loại “tự học, tự biên tự diễn”, chữ nghĩa còn rất lạng quạng lắm. Nhưng thử làm gan một lần xem sao…

Lúc đầu tính gõ chơi cho vui nhưng sau thành gõ thiệt.

Hết bài nầy nối tiếp bài khác thường được Thời Báo Canada, bây giờ là Thời Báo Bắc Mỹ phổ biến đến người đọc.

Tính đến nay, sau 10 năm, tôi đã gõ được trên dưới vài ba trăm bài rồi.

Ngoài tờ Thời Báo Bắc Mỹ ra, các bài viết của tôi cũng xuất hiện hầu như thường xuyên trên các trang website:

http://khoahocnet.com/ , http://www.yduocngaynay.com/

http://www.vietbao.com/D_1-2_2-64/ , http://www.vietnamdaily.com/ ,

http://thnlscantho-2.page.tl/ , http://nguoivietboston.com/

http://thoibao-online.com/

Đó là chưa kể một số trang nhà, blogs và một vài tờ báo viết tại hải ngoại lẫn bên nhà cũng đôi khi đã trích đăng lại những bài của tôi.

Tôi gõ bài cũng như lúc tôi chạy bộ jogging, gõ chậm nhưng gõ đều đặn.

Tuy đã gõ được cũng khá bộn rồi nhưng tôi vẫn chưa mấy hài lòng với chính mình.

Tôi biết tôi còn cần phải học hỏi thêm nhiều hơn nữa ở các bậc đàn anh để gõ khá hơn nữa và để khỏi phụ lòng mong đợi của quý bạn đọc.

Tôi hoan hỉ đón nhận với một tấm lòng rộng mở những lời khen tặng cũng như những lời chỉ trích và phê phán có tính xây dựng, chê khen từ độc giả và từ bạn bè khắp bốn phương.

Gõ bài cũng lắm công phu

Gõ một đề tài về khoa học để quảng bá thông tin đến đại chúng cũng không đơn giản chút nào hết. Mình phải gõ sao cho dễ hiểu bằng cách tránh tối đa những khía cạnh quá chuyên môn, quá kỹ thuật technicité, làm cho bài gõ trở nên khó hiểu, quá khô khan nhàm chán mà không có mấy người muốn đọc.

Đối tượng của tôi là người Việt trung bình bất luận đang sanh sống tại đâu.

Tôi phải phối kiểm đi phối kiểm lại các số liệu cũng như các sự kiện đang gõ, tuy vậy đôi lúc vì vô tình, sơ ý hay vì xớn xác nên tôi cũng bị tổ trát bị hố như thường.

Đối với tôi sử dụng đúng danh từ khoa học là một trở ngại chính yếu, bởi lý do nầy mà tôi thường chêm thêm tiếng Tây hoặc tiếng U cho rõ nghĩa và cho chắc ăn hơn.

Tôi quan niệm gõ có sách mách có chứng nên tôi thường kèm theo các link quan trọng để bạn nào thích thì có thể tham khảo thêm.

Tôi nghĩ sao thì tôi gõ vậy, không cần màu mè, giống như tôi đang nói chuyện thẳng với các bạn. Đó là văn phong của tôi.

Tôi cố ý sử dụng những chữ thật bình dân, dí dỏm, tếu, và thường là những từ hoặc cụm từ rặc chảy miền Nam vì tôi là dân vùng Cần Thơ cây xanh trái ngọt.

Nghề nghiệp kiếm cơm

Sau khi ra trường CĐNLS Sài Gòn năm 1967, tôi liền xuống đầu quân làm giảng nghiệm viên với équipe Viện Đại Học Cần Thơ do Gs Phạm Hoàng Hộ làm Viện Trưởng thời đó.

Trường sở, nhân sự, và phương tiện giảng dạy đều rất thiếu thốn. Đúng là vạn sự khởi đầu nan.

Thêm nữa, tình hình miền Nam lúc đó thật bất ổn và rối ren vì chiến cuộc CS.

Một số không ít người trong ban giảng huấn nòng cốt đều là giáo sư thỉnh giảng từ các bộ sở quan và từ Viện Đại Học Sài Gòn. Họ chỉ đi lên đi xuống Cần Thơ dạy trong năm mười ngày rồi lấy Air Việt Nam bay trở về Sài Gòn. Đó là tình hình của mấy năm đầu.

Chịu đấm ăn xôi, nằm luôn tại chỗ là các thầy cô trẻ vừa mới ra trường từ các dại học Sài Gon.

Tất cả đều một lòng một dạ, hăng say, xắn tay áo lên, chung sức với thầy Hộ để đặt những viên gạch làm nền mống xây dựng một đại học đầu tiên cho bà con miền Tây Nam phần.

Người gõ nằm bên bộ môn chăn nuôi thú y của trường Cao đẳng Nông nghiệp. Đến năm 70, tôi được cử đi du học về thú y tại đại học Chulalongkorn BangKok, Thái Lan.

Sau khi tốt nghiệp năm 1973, tôi trở về lại nhiệm sở Cần Thơ, nhưng không được bao lâu sau thì tình hình thay đổi hết.

Khi đổi đời, cũng như hằng triệu đồng bào miền Nam tôi và gia đình đã nhập vào làn sóng người đi tìm tự do.

Sau bao nhiêu năm thăng trầm và sống trong cảnh nín thở qua sông, gia đình tôi mới vượt thoát được đến Canada, xứ lạnh tình nồng. Đó là tháng sáu năm 1980.

Qua đến bên nầy, cái bằng Bs Thú y do chính tay Quốc vương Bhumibol, của Thái Lan trao cho tôi tại Chulalongkorn University Bangkok năm 1973 không dược nhìn nhận nên bắt buộc tôi phải đi học lại mà thôi.

Lúc đó nghĩ phải đi học lại trong lúc tuổi đời 37 sao tôi ớn quá. Ai lo cho gia đình đây? Lấy gì để sống đây? không biết học có nổi không đây?

Nhưng tôi nghĩ chuyện vượt biên mấy lần, chết sống mình còn dám làm thì không lẽ ba cái chuyện nhỏ nhen lẻ tẽ khác mình lại ngán sao.

Cũng may là Canada có chánh sách nâng đở các người tị nạn, nên cả tôi và nhà tôi đều cố gắng đi học lại và phải học ngay lập tức.

Thôi phải ráng vậy...

Thế rồi 4 năm sau hai đứa cũng xong.

Năm 1985 tôi lấy lại bằng bác sĩ thú y DVM tại Université de Montréal và đầu quân vào làm việc kiếm cơm cho cơ quan Canadian Food Inspection Agency thuộc chánh phủ liên bang Canada.

Tôi đã đặt chân vào hầu hết các nhà máy giết mổ thú tại khắp tỉnh bang Quebec, New Brunswick, Nova Scotia và Prince Edward Island thuộc miền Đông Canada.

Trong 23 năm ngụp lặn trong nghề đâm heo thuốc chó tại quê người. Làm việc ở ngay tuyến đầu của ngành thịt, hằng ngày tôi phải chứng kiến biết bao là cảnh máu đổ thịt rơi, cũng như những âm thanh la rống hãi hùng của các sanh linh khốn khổ trước giờ bị hành quyết.

Thủ phạm chánh của các sự độc ác vẫn là con người.

Tôi cũng là nhân chứng của bao nhiêu là đổi thay thăng trầm hỉ nộ ái ố trong kỹ nghệ thực phẩm nói chung và kỹ nghệ thịt nói riêng.

Bởi lý do nầy, những đề tài tôi viết thường xoáy quanh những mối ưu tư của bà con mình trong vấn đề dinh dưỡng sức khỏe, vệ sinh phòng bệnh thịt thà cá mắm rau cải, v.v…

Đó là chuyện cũ. Nay tôi đã nghỉ hưu rồi.

Đổi thực đơn để bạn đọc đỡ ngán

Đôi khi tôi cũng đánh bạo đổi món đề cập đến tâm lý học, đến những vấn đề nhân sinh chẳng hạn như chuyện sống chết, đàn ông và đàn bà, chuyện sovo, chuyện tứ khoái ANDI và chuyện canh ba gà gáy ó o...

Đôi lúc kẹt đề tài, bí quá tôi phải liều mạng gõ các mẩu chuyện thời sự, chuyện tào lao, tào tháo ba phải chẳng hạn như 1001 chuyện ăn, 1001 chuyện tò mò, Cái tên cúng cơm, chuyện huề vốn, chuyện Ông thầy, chuyện thằng nhỏ khó dạy, chuyện lại đực lại cái…

Mục đích là giúp quý bạn tìm được giây phút thoải mái đọc chơi cho vui sau biết thêm được thêm đôi điều hửu ích cũng tốt.

Gần đây tôi còn bạo gan, dám len lỏi cả vào trong lãnh vực tôn giáo. Thật ra đó là những bài tôi đọc được từ sách báo ngoại quốc, thấy hay hay, thấy hữu ích nên dịch ra để chia sẻ với mọi người vậy thôi. http://www.thuvienhoasen.org/

Tôi hổng phải là Phật tử. Tôi chưa tu nổi đâu vì căn duyên chưa tới. 

Thường hay gõ về vấn đề gì?

Nói rõ là cốt lõi của các bài tôi gõ thường được rút ra từ các tạp chí chuyên môn và tôi chỉ thêm mắm thêm muối bỏ tiêu cho ngọt bỏ hành cho thơm mà thôi.

Một cách nhìn khác là, có thể xem như tôi đọc báo dùm các bạn vậy. Đây là những thông tin mới nhất lấy từ những nguồn đáng tin cậy, hoặc từ những tạp chí khảo cứu khoa học có uy tín quốc tế của các đại học Âu Mỹ.

Tôi né những vấn đề có thể gây sự chia rẽ, nghi kỵ, tạo sự ngộ nhận hoặc làm cho đọc giả nuôi dưỡng một hy vọng hão huyền nào đó.

Tôi cũng lờ đi những vấn đề mê tín dị đoan thiếu căn bản khoa học.

Khoa học, dặc biệt là khoa sinh vật học và y học, là những môn học không chính xác. Chúng biến đổi không ngừng theo thời gian và theo đà những khám phá mới.

Bỡi lý do nầy, thỉnh thoảng tôi phải điều chỉnh lại, update lại những bài củ tôi đã viết từ nhiều năm trước để cho chính xác và phù hợp thời gian tính hơn.

Là người Việt Nam sống tại hải ngoại mình có lợi điểm là được thấy được cái hay và cái dỡ của cả hai nền văn hóa vừa Việt Nam vừa Tây phương.

Niềm vui tinh thần.

Là người vừa cầm chuột, vừa gõ bài, không gì sung sướng hơn và hạnh phúc hơn khi thấy bài vỡ của mình được chiếu cố đến, có người để ý đến, có người đọc, dù khen hay dù chê cũng đều tốt hết cả.

Xin cám ơn tất cả

Có được kết quả ngày nay như thế cũng nhờ vào sự đống góp công sức vô cùng quý báu và sự giúp đỡ trong bóng tối của rất nhiều người.

Cám ơn bạn đọc.

Cám ơn bè bạn khắp nơi đã góp ý và gởi tài liệu.

Cám ơn cư sĩ Nguyên Giác Phan Tấn Hải đã giúp ý và cung cấp tài liệu về Phật giáo.

Cám ơn thầy cò và cô cò trong các ban biên tập đã bỏ công hiệu đính, sửa các lỗi chính tã.

Cám ơn các webmaster đã khó nhọc layout, trình bày và post các bài viết một cách quá ư là chuyên nghiệp cho nên chúng ta mới thường xuyên có được những trang web vô cùng trang nhã và đẹp mắt.

Và tôi cũng không bao giờ quên được một người đã mắc nợ tôi từ kiếp trước, ngày đêm phải chịu đựng tôi, để chia sẻ vui buồn, luôn luôn sát cánh bên tôi để ủng hộ tôi, để giúp tôi đi cho đúng lề, để cố vấn và đồng thời cũng để tiếp sức tôi trong cái đam mê rẻ tiền nầy. 

Đó chính là má sắp nhỏ, Ds Nguyễn Ngọc Lan, người đã cùng tôi chung bước từ suốt 36 năm qua.

Tôi cũng không quên ơn hai đứa con tôi đã kiên nhẫn, chịu khó hướng dẫn và chỉ bảo tôi từng ly từng bước để ông già tía quá chậm chạp và cù lần của chúng làm quen với cái computer và Internet, một kỹ thuật còn quá mới mẻ mà tôi mù tịt và rất sợ cho đến bây giờ... 

Tôi xin ghi nhận và thành thật cảm ơn tất cả./.

-Rhonda Wilson CFIA.Chanh Nguyen Thuong se fait communicateur auprès de la communauté vietnamienne

http://www.advite.com/ChanhNguyen.htm

-Nguyễn Thượng Chánh. It's all a matter of attitude

http://www.advite.com/matterofattitude.htm

-Nhã Trân- phóng viên RFA. Quá trình hội nhập của người Việt tại Canada sau biến cố 30-4-75

http://www.quangda-dfw.org/quatrinhhoinhap.htm

Montréal, ngày 29 tháng 11 năm 2011

Ý kiến bạn đọc
30/11/201104:35:15
Khách
thành thực cám ơn tác giả đã viết nhiều bài có những thông tin giá trị và làm cho tôi khi đoc thấy thoải mái vui vụi
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ở đời dường như chúng ta hay nghe nói người đi buôn chiến tranh, tức là những người trục lợi chiến tranh như buôn bán vũ khí, xâm chiếm đất đai, lãnh thổ của nước khác, thỏa mãn tham vọng bá quyền cá nhân, v.v… Nhưng lại không mấy khi chúng ta nghe nói có người đi buôn hòa bình. Vậy mà ở thời đại này lại có người đi buôn hòa bình. Thế mới lạ chứ! Các bạn đừng tưởng tôi nói chuyện vui đùa cuối năm. Không đâu! Đó là chuyện thật, người thật đấy. Nếu các bạn không tin thì hãy nghe tôi kể hết câu chuyện dưới đây rồi phán xét cũng không muộn. Vậy thì trước hết hãy nói cho rõ ý nghĩa của việc đi buôn hòa bình là thế nào để các bạn khỏi phải thắc mắc rồi sau đó sẽ kể chi tiết câu chuyện. Đi buôn thì ai cũng biết rồi. Đó là đem bán món hàng này để mua món hàng khác, hoặc đi mua món hàng này để bán lại cho ai đó hầu kiếm lời. Như vậy, đi buôn thì phải có lời...
Hồi đầu năm nay, một người bạn quen gọi đến, chỉ sau một tháng quốc gia chuyển giao quyền lực. Giọng chị mệt mỏi, pha chút bất cần, “Giờ sao? Đi đâu bây giờ nữa?” Chị không hỏi về kế hoạch chuyến đi du lịch, cũng không phải địa chỉ một quán ăn ngon nào đó. Câu hỏi của chị đúng ra là, “Giờ đi tỵ nạn ở đâu nữa?” “Nữa!” Cái chữ “nữa” kéo dài, rồi buông thỏng. Chữ “nữa” của chị dài như nửa thế kỷ từ ngày làm người tỵ nạn. Vài tháng trước, cuộc điện thoại gọi đến người bạn từng bị giam giữ trong nhà tù California vì một sai phạm thời trẻ, chỉ để biết chắc họ bình an. “Mỗi sáng tôi chạy bộ cũng mang theo giấy quốc tịch, giấy chứng minh tôi sinh ở Mỹ,” câu trả lời trấn an người thăm hỏi.
Chỉ trong vài ngày cuối tuần qua, bạo lực như nổi cơn lốc. Sinh viên bị bắn trong lớp ở Đại học Brown. Người Do Thái gục ngã trên bãi biển Bondi, Úc châu, ngay ngày đầu lễ Hanukkah. Một đạo diễn tài danh cùng vợ bị sát hại — nghi do chính con trai. Quá nhiều thảm kịch trong một thời khắc ngắn, quá nhiều bóng tối dồn dập khiến người ta lạc mất hướng nhìn. Nhưng giữa lúc chưa thể giải được gốc rễ, ta vẫn còn một điều có thể làm: học cho được cách ứng xử và phản ứng, sao cho không tiếp tay cho lửa hận thù. Giữ đầu óc tỉnh táo giữa khủng hoảng giúp ta nhìn vào ngọn cháy thật, thay vì mải dập tàn lửa do người khác thổi lên.
Trong những thời khắc nguy kịch nhất, thảm họa nhất, tổng thống Hoa Kỳ là người duy nhất có tiếng nói quyền lực với toàn dân để đưa họ vượt qua nghịch cảnh. Tổng thống sẽ trấn an dân bằng luật pháp, bằng ý chí kiên cường, bằng bản lĩnh lãnh đạo, bao dung nhưng dứt khoát. Thậm chí, có khi phải bằng mệnh lệnh sắc bén để khống chế những tư tưởng bốc đồng sẽ gây hỗn loạn. Mấy trăm năm lập quốc của Mỹ đã chứng minh rất nhiều lần như thế.
(Sydney – 14 tháng 12, 2025) - Hàng trăm người có mặt tại bãi biển Bondi, Sydney, để dự lễ Hanukkah đã chứng kiến một trong những vụ khủng bố đẫm máu nhất kể từ sau thảm sát Port Arthur năm 1996. Vào lúc 6 giờ 45 chiều Chủ Nhật, hai tay súng mặc đồ đen xuất hiện trên cây cầu bộ hành nối Campbell Parade với Bondi Pavilion, bắt đầu nổ súng xuống đám đông đang dự lễ. Hai kẻ này dùng súng trường, bắn liên tục trong khoảng 10 phút, khiến hàng trăm người hoảng loạn bỏ chạy, nhiều người ngã gục ngay trên bãi cát và công viên ven biển. Ít nhất 12 người thiệt mạng, trong đó có 9 nạn nhân thường dân, 1 cảnh sát và 2 tay súng (một bị bắn chết tại chỗ, một bị bắt nhưng sau đó tử vong do vết thương). Ngoài ra, có ít nhất 38 người bị thương, trong đó có 2 cảnh sát và nhiều nạn nhân ở tình trạng nguy kịch.
Năm 2024, con người trung bình dành hai giờ rưỡi mỗi ngày trên mạng xã hội. Nhân lên, đó là hơn một tháng mỗi năm nhìn vào màn hình, lướt ‘feed’ (dòng tin), đợi ‘notification’ (báo tin), đếm ‘like’ (lược thích). Bạn dành nhiều thới giờ cho Facebook, Instagram, TikTok. Và câu hỏi không phải "có nhiều không?", mà là "chúng ta nhận được gì?" Câu trả lời, theo một nhóm triết gia, nhà tâm lý học, nhà xã hội học đương đại, không phải kết nối, không phải hạnh phúc, không phải sự thật. Mà là cô đơn có tổ chức, lo âu có hệ thống, và sự thật bị thao túng. Mạng xã hội—đặc biệt Facebook, nền tảng với ba tỷ người dùng, lớn hơn bất kỳ quốc gia nào trên hành tinh—không phải công cụ trung lập. Nó là kiến trúc quyền lực đang định hình lại não bộ, xã hội, và chính trị theo cách mà chúng ta chưa kịp nhận ra. Và đây là điều đáng sợ nhất: chúng ta không bị ép. Chúng ta tự nguyện. Chúng ta mở Facebook vì muốn "kết nối." Nhưng sau ba mươi phút lướt, chúng ta cảm thấy trống rỗng hơn. Chúng ta vào để "cập nhật
Trong sân khấu chính trị đồ sộ từ cổ chí kim của nước Mỹ, hiếm có nhân vật nào diễn xuất giỏi như Donald J. Trump. Những cuộc vận động tranh cử từ hơn mười năm trước của Trump vốn đã tràn ngập những lời hứa, giáo huấn, sự tức giận vì “nước Mỹ quá tệ hại”, những lời phỉ báng đối thủ. Tất cả hòa hợp thành những bản giao hưởng ký tên DJT. Mỗi lần Trump bước lên sân khấu, điệu nhảy YCMA vô tư, không theo chuẩn mực, thay cho tiếng kèn hiệu triệu “hoàng đế giá lâm.”
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.