Hôm nay,  

My Way, “Lối Riêng Đời Tôi”

7/18/201700:00:00(View: 8275)

Nếu bạn nào đã từng sống qua những thập niên sáu mươi và hâm mộ nhạc ngoại quốc chắc biết và từng nghe bài ca bất hủ “ My Way” được viết lời bởi danh ca Paul Anka và trở nên bất tử qua giọng ca của cố ca sĩ hàng đầu Mỹ là Frank Sinatra. Theo Tự điển trên net Wikipedia thì nguyên thủy đây là bản tình ca Pháp có tên là “Comme dhabitude” do Jacques Revaux viết và được diển ca bởi Claude Francois năm 1967. Xin được nói thêm về ca sĩ nổi danh từ hồi muời bảy tuổi là Paul Anka. Chàng là tác giả của bài về mối tình tình thời niên thiếu của mìnhlà Diana nổỉ danh thời đó do chính mình viết và diển ca và gần đây là bài ca rất cảm động nói về cha mình của chàng có tựa đề là Papa.

Khi đi nghỉ hè ở Pháp năm 1967, Paul tình cờ nghe Claude Francois ca bài Comme dhabitude. Cảm hứng bởi dòng nhạc của bài ca, chàng liền bay sang Paris để điều đình với tác gỉa để được dùng bài ca này để chuyển lời sang tiếng Anh. Thời gian sau, Paul,trong một bửa ăn tối với Frank Sinatra và bạn bè ở Florida, nghe Frank chán chường nói là mình qúa mệt mỏi muốn giải nghệ. Khi trở về lại New York, Paul viết lời Anh ngữ để nhắn nhủ cho Frank mục đích để khích lệ tinh thần của người bạn mình. Khi Paul viết lời cho bài ca lúc đó là một giờ sáng và mở đầu bằng câu: “And now the end is near” (Giờ đây lúc cuối gần kề) và tiếp ở một trong những đoạn sau của bài ca Paul dùng lại lời mà Frank thường nói cách bất cần đời là “I ate it up and spit it out”. Paul viết xong lời lúc năm giờ sáng gọi điện thoại liền cho Frank đang ở Las Vegas nói: “ Tôi có một thứ rất đặc biệt cho anh đây”. Frank Sinatra thu bài ca vaò dĩa ngày 30 tháng Mười hai, 1968 và phát hành năm 1969. Bài ca do Frank diẻn tả đứng vào danh sách 40 bài ca hàng đầu trong bình chọn của danh sách UK Top 40 trong 75 tuần và hiện vẫn còn giữ vững vị thứ này ở Anh quốc. Bài My Way còn được Vua Nhạc Rock là Elvis Presley trình diển trên show truyền hình Aloha from Hawaii năm 1973 một cách xuất thần cho cả khán giả Châu Âu xem và được truyền hình đi 43 xứ qua hệ thống Intelsat. Bạn có thể vào YouTube bấm: My Way, Elvis Presley để thưởng thức giọng ca ấm và đầy truyền cảm của chàng.


Có thể nói bài My Way trở nên bất hủ nữa phần là do lời ca mang đầy tính cách bộc trực của một người dầy dạn và trải qua bao sóng gió ở đời nhưng dám chấp nhận sai lầm của mình rồi giữ vững được cương vị và lòng tin ở bản lỉnh và dám sống với “con người thật” của mình. Paul Anka đưa vào lời ca hình ảnh của một “con người chịu chơi”, dám sống theo lý tưởng của mình dù bao lần bị vấp ngã nhưng vẫn đứng lên thẳng lưng để ngước mặt nhìn đời. Riêng mình thì rất ưng ý với đoạn cuối của bài là: “... For what is a man, what he has got? If not himself, then he has naught. To say the things, he truly feels and not the words of one who kneels.The record shows I took the blows and did it my way.” (Nếu một người không là chính mình thì anh ta chẳng nhận được gì. Dám nói những gì mình thực sự cảm nghỉ chứ không phải là lời của kẻ qụy luỵ. Sổ đời ghi lại cho thấy tôi chịu nhận cú đấm của thế gian và sống theo lối riêng của mình).

Chắc đã có nhiều phiên bản Việt ngữ nhưng mình cũng mạo muội cảm tác viết lời cho My Way với tựa đề là “Lối riêng đời tôi”:

Lối Riêng Đời Tôi

* * *

Đời tôi dù có chi nữa
Dù có cay đắng nhưng vẫn lối riêng mình
Thử thách đời vẫn đưa đến
Dù gió hay bão vẫn đi đường lối riêng
Đời ơi, kiếp ta là bao, sống còn biết đâu
Nhân sinh là bóng câu
Hãy tin đi, dù có ra sao
Hồn ta vẫn bay cao

***

Rồi ngày mai kia, sức không còn chi
Nhịp tim đã yếu, mắt không còn tinh
Lòng ta vẫn vững, dù chẳng còn lâu
Đời ta khuất bóng, giữa ngàn ánh sao
Về nới vĩnh cữu, từ giả trần gian
Mà không chút luyến lưu

***

Đời lắng, trầm những suy tưởng để thấy chân lý
ngay ở trong tâm mình
vật chất là những hư ảo, là những huyên náo
khiến đời hoá đa đoan
Mà ai có đem được theo, một khi nhắm mắt
trắng tay hoàn trắng tay
Rồi đâm hối tiếc, giờ phút vàng son
mà đã để trôi

... Và thưa đúng thế. It was my way. Đó là lối riêng của đời tôi.

* * Tiến trình hợp âm cho guitar bài My Way – viết ở cung C trưởng: C-Em Gm A7 Dm F G7 C / Gm-Gm Fm C Dm G C / G F Am G E7 Am / F G-G C.

Nếu có dịp mời bạn lên YouTube bấm: Myway, FrankSinatra để thưởng thức tuyệt phẩm âm nhạc này. ttt - Nov. 2906 /July 17

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Không rõ ABC có lường trước được phản ứng của cộng đồng, khán giả đối với hành động cúi đầu trước áp lực và quyền lợi, dẫn đến dừng ngay lập tức Jimmy Kimmel Live! hay không, nhưng thực tế đã cho thấy một làn sóng tức giận đã bùng nổ. Viên đạn dường như quay ngược lại, xé gió, đâm thẳng vào ba ký tự khổng lồ của đế chế truyền thông. Các cuộc tẩy chay Hulu và Disney+ bắt đầu. Trang mạng Disney+ bị sụp đổ vì lượng khán giả đăng nhập để “cancel subcription” trong đêm họ ra lệnh tắt đèn sân khấu; Disney mất gần $4 tỷ trên thị trường. Hàng loạt cuộc biểu tình phản đối trước trụ sở của ABC và Disney. Về phía các nhà báo, nghệ sĩ giải trí, các nhà lãnh đạo chính trị – từ Stephen Colbert đến David Letterman đến cựu Tổng thống Barack Obama – cùng lên án việc làm của ABC, coi đó là sự đầu hàng nguy hiểm trước áp lực chính trị và là phép thử đối với quyền tự do ngôn luận.
Nhìn vào những gì đang diễn ra tại nước Mỹ hiện nay, người ta không thể không liên tưởng đến cuộc cách mạng văn hóa tại Trung Quốc như vậy. Cũng là cuộc tấn công vào những gì bị cho là khuynh tả, là sự tập trung quyền lực vào một cá nhân qua phong trào cuồng lãnh tụ với những vệ binh trung thành chưa từng thấy tại Hoa Kỳ.
Người ta thường có nhiều cách định nghĩa về hy vọng. Hy vọng là một cảm xúc lạc quan, một niềm tin tươi sáng rằng mọi thứ chắc chắn sẽ được cải thiện. Hy vọng có thể đến từ một tiếng nói cá nhân xa lạ nào đó trong triệu triệu người trên thế giới này. Hy vọng có thể đến từ một bản tuyên bố chung của hai phong trào đối lập. Hy vọng là phải nhận ra rằng cái ác và sự bất công có thể chiếm ưu thế ngay cả khi chúng ta đang đối đầu với nó. Hy vọng là khi nhìn thấy rõ một bên sáng và một bên tối, thấu hiểu rằng vòng cung của vũ trụ đạo đức có thể không uốn cong về phía công lý – nhưng chúng ta không tuyệt vọng. Hy vọng, là khi một đêm vinh danh nghệ thuật trở thành nơi hàng trăm người giơ cao ngọn đuốc tôn vinh sự kiên cường, tiếng nói dũng cảm, như một lời nhắc nhở với thế giới rằng nghệ thuật và nhân văn là không thể tách rời.
Donald Trump từng bóng gió rằng mình xứng đáng được khắc tượng trên núi Rushmore, sánh vai cùng những bậc khai quốc công thần nước Mỹ. Bên kia Thái Bình Dương, Tập Cận Bình chẳng màng đá núi, nhưng ôm mộng lọt vào sử xanh, đặt mình ngang hàng những “đại thánh đế vương” của đảng và đất nước. Bởi thế, cuộc duyệt binh rùm beng ở Thiên An Môn vừa rồi không chỉ là phô trương cờ trống rình rang, mà là lời tuyên cáo giữa chiến địa, là tiếng trống thúc quân của một kẻ đang gấp gáp thúc ngựa đuổi theo bá mộng thiên cổ.
Bạn, tôi, chúng ta, không ai an toàn trước bạo lực súng đạn ở Mỹ. Chắc người Mỹ chưa kịp quên hình ảnh người mẹ tất tả chạy trên đôi chân trần, tìm con trong vụ xả súng mới nhất ở Annunciation Catholic School in Minneapolis tháng vừa qua. Những đứa trẻ xứng đáng có đời sống an toàn để đến trường mỗi ngày và trở về an toàn trong vòng tay cha mẹ. “Thay vì kích động thêm bạo lực, các nhà lãnh đạo chính trị nên tận dụng thời điểm này để đoàn kết chúng ta hướng tới những thay đổi hợp lý về súng đạn mà đa số người Mỹ ủng hộ,” Giáo sư Robert Reich đã nói như thế.
Trong bối cảnh thế giới đang trải qua những biến động nghiêm trọng về kinh tế, chính trị và công nghệ, toàn cầu hoá – vốn từng được xem là động lực chính thúc đẩy cho tăng trưởng và thịnh vượng – đang đứng trước những thách thức chưa từng có. Tiến trình công nghiệp hoá và toàn cầu hoá đã đem lại nhiều thành tựu vượt bậc trong suốt thời gian dài qua, từ thế kỷ XX sang thế kỷ XXI, đặc biệt là thông qua sự chuyên môn hoá, tự do thương mại và tiến bộ công nghệ. Tuy nhiên, các cuộc khủng hoảng tài chính, đại dịch toàn cầu, chiến tranh và cạnh tranh chiến lược giữa các cường quốc đã khiến mô hình toàn cầu hoá truyền thống bộc lộ nhiều tình trạng bất ổn...
Nhiều thế hệ sống ở Sài Gòn những năm của thập niên 80-90, khi con gà trống của Thương Xá Tax chưa bị bức tử, khi những hàng cây cổ thụ trên đường Tôn Đức Thắng vẫn là nét thơ mộng của Sài Gòn, có lẽ đều quen thuộc với câu “Chương Trình Truyền Hình Đến Đây Là Hết…” Nó thường xuất hiện vào cuối các chương trình tivi tối, khi chưa phát sóng 24/24. Thời đó, mỗi ngày truyền hình chỉ phát sóng trong một số khung giờ nhất định (thường từ chiều đến khuya) nên hầu như ai cũng có tâm lý chờ đợi đến giờ ngồi trước màn ảnh nhỏ, theo dõi vài giờ giải trí. Đó cũng là chút thời gian quên đi một ngày cơ cực, bán mồ hôi cho một bữa cơm độn bo bo thời bao cấp. Nhắc nhớ chút chuyện xưa, để nói chuyện nay, đang diễn ra ở một đất nước văn minh hàng đầu, từng là niềm mơ ước của biết bao quốc gia về quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận.
Trên mạng gần đây lan truyền một bức tranh chuỗi tiến hóa ngược nhại kiểu Banksy - vẽ hình ảnh tiến hóa quen thuộc từ khỉ tiến tới người, nhưng đến giữa chặng đường, một gương mặt ai cũng nhận ra quay lưng đi ngược lại về phía khỉ. Cái dáng ngoảnh đầu ấy khiến tôi chạnh lòng nghĩ đến hình ảnh nước Mỹ hôm nay. Giữa thế kỷ XXI, lẽ ra phải tiếp tục đi tới, nhưng thay vì mở rộng tự do học thuật – ngọn nguồn của sáng tạo – chúng ta lại thấy những dấu hiệu nước Mỹ thoái lui theo một quỹ đạo lạ lùng: thử nghiệm một kiểu “tiến hóa ngược”.
Từ khi Tối Cao Pháp Viện lật đổ Roe v. Wade, chúng ta đều biết câu chuyện không dừng lại ở đó. “Để tiểu bang tự quyết” chỉ là cái cớ. Và Texas, tiểu bang bảo thủ dẫn đầu, vừa chứng minh điều đó bằng một luật mới: trao cho bất kỳ ai quyền săn lùng và kiện những người dính dáng tới thuốc phá thai. Texas vốn đã có một trong những lệnh cấm khắc nghiệt nhất: phá thai bị cấm hoàn toàn, trừ vài ca y tế khẩn cấp. Không ngoại lệ cho thai dị tật chết non. Không ngoại lệ cho hiếp dâm. Không ngoại lệ cho loạn luân. Thế nên, nhiều phụ nữ Texas chỉ còn con đường tìm đến thuốc phá thai qua mạng, thường từ những nhà cung cấp ở ngoài tiểu bang. Luật mới nhắm thẳng vào cánh cửa mong manh ấy.
Suốt 250 năm, người Mỹ đồng ý rằng cai trị bởi một người duy nhất là sai lầm, rằng chính quyền liên bang vốn cồng kềnh, kém hiệu quả. Lẽ ra hai điều ấy đủ để ngăn một cá nhân cai trị bằng mệnh lệnh từ Bạch Ốc. Nhưng Trump đang làm đúng điều đó: đưa quân vào thành phố, áp thuế quan, can thiệp vào ngân hàng trung ương, chen vào quyền sở hữu công ty, gieo nỗi sợ để buộc dân chúng cúi đầu. Quyền lực bao trùm, nhưng không được lòng dân. Tỉ lệ chấp thuận của ông âm 14 điểm, chỉ nhỉnh hơn chút so với Joe Biden sau cuộc tranh luận thảm hại năm ngoái. Khi ấy chẳng ai lo ông Biden “quá mạnh”. Vậy tại sao Trump, dù bị đa số phản đối, vẫn dễ dàng thắng thế?
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.