Hôm nay,  

Nạn Nhân Thứ Thiệt

02/09/202200:00:00(Xem: 3693)

1
Trích tranh của CBS News, Saturday Morning, 16.08.22)

 

 

“Tác động tâm lý của chiến tranh đối với trẻ em là lâu dài và khủng khiếp.” (Borgen Magazine. 08.08.14.) Câu trích dẫn này xa lạ hay quen thuộc đối với người Việt sau 47 năm chấm dứt chiến tranh Nam Bắc 75? Những nạn nhân này, đến nay, đã sống trên nửa thế kỷ, có người đã hơn 100, có bao giờ chúng ta thừa nhận sự tai hại khủng khiếp của chiến tranh, sau chiến tranh, kéo dài, sâu đậm, trong đời sống còn lại của nhiều thế hệ, đã từng là trẻ em trong chiến tranh?

1. Borgen báo cáo: “Trẻ em gặp khó khăn đáng kể trong thời gian xung đột theo một số cách. Nhiều người bị kẹt trong làn đạn, với gần một nửa thương vong dân sự là trẻ em trong bất kỳ cuộc xung đột nào. Theo các tổ chức như UNICEF, 18 triệu trẻ em đã lớn lên trong các vùng chiến sự, nơi có hai triệu người đã chết, sáu triệu người bị thương tật vĩnh viễn và một triệu người trở thành trẻ mồ côi. Những đứa trẻ này lớn lên với sự căng thẳng vốn có khi sống trong vùng chiến sự, và hầu hết đều trải qua những ảnh hưởng tâm lý nặng nề sau này trong cuộc sống.” Thường xuyên, chúng ta có cảm giác hoặc biểu lộ sự giận dữ, phê phán, hoặc thậm chí khinh bỉ những hành vi, cử chỉ, lời nói của người đồng hương từ trong nước ra hải ngoại. Ít nhất là có 10 lý do chính đáng khác nhau để giải thích hoặc quy tội cho những việc họ làm kỳ cục, ngô nghê, khôn vặt, ma giáo, đê tiện ... Một trong số lý do đó là thương tích tâm lý của chiến tranh. Mặc dù, tôi vẫn đặt câu hỏi: Hối lộ, tham quyền, có phải là hậu quả của chiến tranh? Không. Vì các đất nước hòa bình lâu năm vẫn có bạo quyền, hối lộ, tham lam, … Có những thú tính thuộc về căn bản làm người, sẽ xuất hiện cho dù người đó có quá khứ như thế nào. Nhưng không thể phủ nhận, hậu quả tâm lý của chiến tranh sẽ phát triển thú tính nhiều hơn nhân tính. Có một thời chúng ta nhận thấy trẻ em ở Việt Nam quá sức ma lanh ma le, thông minh xuất chúng về việc gạt người, mưu tính lợi ích, đến mức chúng ta tự hỏi đất nước này còn có giáo dục căn bản hay không? Nghèo tinh thần và nghèo vật chất là hậu quả nhản tiền của chiến tranh. Những trẻ em thời đó, giờ đây, là những người lớn đang sinh sống khắp nơi, những tính xấu đó không dễ gì thay đổi.

“Trẻ em bên lề của một khu vực chiến tranh cũng phải đối mặt với chấn thương. Nhiều trẻ em mồ côi hoặc mất cha hoặc mẹ khi phải di dời. Ed Cairns của Đại học Ulster phát hiện ra rằng xa cách cha mẹ là một trong những trải nghiệm căng thẳng nhất đối với những đứa trẻ bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Cairns nói rằng, bởi vì trẻ nhỏ dựa vào gia đình để bảo vệ và đối phó, một gia đình bị chia cắt có thể khiến trẻ cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng. Việc mất đi cha mẹ có thể dẫn đến ít thứ sở hữu hơn như thức ăn, nước uống và cư trú, điều này ngăn cản đứa trẻ lớn lên trong một môi trường an toàn và lành mạnh. Trẻ em mồ côi phải làm việc để tự kiếm ăn, nghĩa là chúng không có cơ hội được học hành và có một tuổi thơ vui tươi.

Trẻ em lớn lên giữa chiến tranh phải đối mặt với mức độ chấn thương đáng kinh ngạc, nhưng viện trợ nhân đạo có xu hướng tập trung vào nhu cầu thể chất của chúng hơn là nhu cầu tâm lý. Các tổ chức phi chính phủ cung cấp thực phẩm và tiêm chủng, nhưng bỏ qua thực tế rằng phần lớn thiệt hại là chấn thương tâm lý lâu dài. Viện trợ thường vá những vết thương thể xác hơn là những vết thương tình cảm.” (Trích cùng tin báo Borgen.)

Những sự kiện này, hầu như ai cũng biết, nhưng gần hết chúng ta thiếu quan tâm, hoặc quan thâm theo kiểu cháy nhà người khác, không phải nhà mình. Dân ta thường thường dị ứng với đồng hương. Đúng. Vì họ khó thương? Không hẳn là vậy. Tôi cũng là một người ít thương xót đồng hương. Đúng. Vì họ dễ ghét? Không hẳn là vậy. Vì hầu hết những ai không ưa, xa lánh, đố kỵ đồng hương, đều là nạn nhân của chiến tranh. Hầu hết chúng ta là những trẻ em đã lớn lên trong đất nước chiến tranh. Lớn khôn với thói quen đề phòng, chống đối, nghi ngờ, ghen tị, cạnh tranh, với những người chung quanh, để tồn tại, để vượt lên. Thói quen đó trở thành phong thái hoặc kiểu cách sống tự động, khó chữa hơn bệnh ung thư, thậm chí là một loại bệnh bất thường kinh niên. –  “Không chữa được, biết để làm gì?”

2. Dường như ở Việt Nam, dù dưới chế độ nào, cũng ít thấy sự khuyến khích trẻ em đối diện, nhận xét, trình bày cảm nhận chiến tranh mà họ đang sống với qua nghệ thuật, dễ nhất là tranh vẽ. Có lẽ, ngược lại nữa là khác, người lớn thường che đậy, giấu giếm, để bảo vệ sự non nớt của trẻ em. Sợ con mình bị ám ảnh bởi những kinh dị, máu me, tàn ác.  Tôi cũng bị giấu kín. Sống trong chiến tranh mà như thể đang xem phim ảnh thời sự về chiến tranh. Người sống trong thành phố, trong vùng an toàn, xa cách người đang chiến đấu, người sống trong những vùng xôi đậu. Chiến tranh không phải của tôi? Vậy thì của ai? Của chú tôi, ba tôi, anh tôi và một số hàng xóm. Nhắc lại chuyện này là sự xấu hổ không cách nào rửa sạch, nó là vết xâm vào lòng, và chảy máu hổ thẹn cho dù bất kỳ về sau giàu sang, phú quí, tên tuổi, chức vị nổi bật như thế nào. Khi đó, chiến tranh gần chấm dứt, đại họa kề ngang cổ mà một số lớn người trẻ trong thành phố, ở thủ đô, có tôi, vẫn sống như người ngoại quốc. Yêu đương, cà phê, đi lui đi tới, chạy xe khắp phố phường. Vô tư.  Không chỉ con nhà giàu, con nhà nghèo, nhà trung lưu, cũng vậy. Chúng tôi không được giáo dục để đối diện chiến tranh, chiến tranh của mình, chiến tranh giết chết người thân của mình, chiến tranh tàn phá và di hại cho dân tộc mình. Thật đáng tự kinh sợ.

2
Trích tranh Daria, trong The Art Newspaper.

 

“Mum,I don’t want war,” “Mẹ ơi, con không muốn chiến tranh,” là lời nói của một trẻ em người Ukraine, đã trở thành tựa đề bài báo, trong The Art Newspaper, tháng 8 năm 2022.

Mum, I don’t want war, trở thành một tựa đề giáo dục trẻ em và thông tin đến thế giới về cuộc chiến Ukraine và Nga đã kéo dài qua nhiều tháng. Những thành phố lớn, hoặc những nơi có thể thực hiện, đã trình bày những tranh vẽ của các trẻ em ở những chỗ công cộng về những cảm nhận, những suy nghĩ, những lo sợ, những phiêu lưu, những tử vong, những thần tượng … từ các tâm hồn ngây thơ nhìn thế sự khổng lồ ngoài tầm tay.

3
Tranh từ CBS, Saturday Morning.

 

4
Tranh CBS Saturday Morning

 

3 buc
Ba bức tranh trích CBS Saturday Morning

 

“…trên 16 thành phố trên khắp Ba Lan, bao gồm Warsaw và thị trấn biên giới Przemyśl, một cảng đến chính của người tị nạn Ukraine — nhấn mạnh những kinh nghiệm chung về sự chiếm đóng, đàn áp và kháng cự, cũng như một niềm tin chiến thắng bền bỉ. Các bức vẽ tạo thành một minh chứng cảm động về chiến tranh, làm nổi bật tác động đặc biệt tàn khốc của nó đối với những thành viên trẻ tuổi nhất của xã hội.” (The Art Newspaper.) Chương trình: Mẹ ơi, con không muốn chiến tranh tập hợp một số hình vẽ của trẻ em Ukraine diễn tả trận chiến trên quê hương, cho dù chưa chắc các em đã biết quê hương là gì. Ngoài ra, còn có một số hình của các trẻ em Ba Lan, liên quan đến thế chiến thứ Hai, từ ngân khố quốc gia lưu trữ trên 13.000 bức vẽ của trẻ em trong đề tài “Mẹ ơi, con thấy chiến tranh.”

8
Tranh trích The First News 18.07.2022

Chúng ta có thể nhìn thấy sự ám ảnh của chiến tranh đã xâm nhập vào đôi mắt và khủng hoảng tâm hồn trong trắng như thế nào. Nhũng tâm hồn đó tự nhiên bị vấy máu, tàn phá, chết chóc, thảm họa, … lớn lên, trưởng thành, không bao giờ có thể lau sạch những hình ảnh và cảm xúc của thời thơ ấu. Thường xuyên làm cho tâm tư biến chuyển khác thường, trong những trường hợp thất bại bởi đời sống, sẽ trở thành bệnh bi quan, hoặc bỗng dưng trở nên “mát dây.” Không ít thì nhiều, có phải cộng đồng người Việt thế hệ lớn tuổi có nhiều dây bị mát? Dễ hiểu, dễ thông cảm. Mát là một hậu chấn thường xảy ra cho một số trẻ em lớn lên trong cuộc chiến. 

9
Tranh trích The First News

 

Nhưng điểm đẹp đẽ của tâm hồn trẻ thơ là lòng hy vọng vô vụ lợi. Một hy vọng không cần lý do. Một hy vọng sáng bừng như nắng ban mai. Cho dù tình cảnh đen tối, u ám như thế nào, tâm hồn trẻ con vẫn kỳ vọng những gì vui vẻ hơn, tốt đẹp hơn. Hãy hỏi những trẻ em lớn lên trong chiến tranh, các em muốn gì? Rồi hỏi những người lớn trong cùng một hoàn cảnh, chúng ta sẽ nghe thấy sự sai biệt, đôi lúc làm sững sờ.

Sự mong muốn và hy vọng lớn nhất của hầu hết các trẻ em là sự đoàn tụ, sự trở lại niềm vui cũ.

10
Tranh của The Art Newspaper

 
- “Không chữa được, biết để làm gì?”


Chữa được dấu xăm, vết hằn, tâm lý tổn thương của chiến tranh từ thơ ấu phải là một cơ duyên hiếm hoi. Hầu hết trẻ em của chiến tranh khi trưởng thành sẽ là người lớn của chiến tranh cưu mang những hệ lụy của thảm họa, cho dù tưởng rằng mình đã thoát được chiến tranh. Haruki Murakami nói rằng: Listen up – there’s no war that will end all wars. (Nghe nha, không có chiến tranh nào chấm dứt tất cả mọi chiến tranh.) Câu nói này có thể hiểu nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tôi tin rằng, dù cuộc chiến đã chấm dứt, mỗi người trong chúng ta đều phái chiến đấu tiếp tục với bóng đen của cuộc chiến vẫn còn lưu chuyển trong huyết mạch (cho đến chết).  

Tuy không chữa được, nhưng biết được, hiểu rõ, sẽ giúp chúng ta xử thế một cách phù hợp hơn, ít phê phán hơn, tử tế hơn. Listen up: không phải họ khó ưa mà mình khó ưa. Không phải chỉ có họ là nạn nhân chiến tranh, mà chính mình là nạn nhân thứ thiệt.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sức hút của phim nghe qua tưởng hiển nhiên: ba cô gái ngầu trong y phục cầu kỳ, hát những bản tuyên ngôn tự khẳng định dễ thuộc, đi kèm hình ảnh rực rỡ, dàn dựng sáng tạo. Tất cả lại trôi đi trên làn sóng Hàn lưu đang bành trướng khắp thế giới, từ BTS, Blackpink đến Parasite hay Squid Game. Vậy nhưng, thành công đó không hề “đương nhiên”: đây là câu chuyện hoàn toàn mới trong thời buổi hãng phim chỉ thích bấu víu vào thương hiệu quen thuộc; là phim hoạt hình không dựa vào loạt phim sẵn có, lại mang nặng chi tiết văn hóa Hàn và không có siêu sao phòng vé, trong khi kinh phí ở khoảng một trăm triệu đô-la.
Hội đồng quản trị Trung tâm Biểu diễn Nghệ thuật John F. Kennedy tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn, do Tổng thống Donald Trump bổ nhiệm, hôm nay đã biểu quyết thông qua việc đổi tên cơ sở này thành Trump–Kennedy Center.
VVNM 2025 đánh dấu cột mốc 25 năm thành lập giải thưởng văn học lâu đời nhất của người Việt hải ngoại, lồng trong lịch sử 50 năm người Việt tị nạn. Trong hơn 14,600 trang sách là những câu chuyện của đủ loại ký ức, cảm xúc, có đủ cay, đắng, ngọt, bùi. Có những mất mát; chia xa, có những đoàn viên, thành tựu.
"Kỳ thực, ngày nay đa số người ta không đọc sách nữa, mà chỉ liếc nhìn trên mạng những thông tin trong vài phút đồng hồ rảnh rỗi hiếm hoi, và những thông tin ấy cũng chỉ lưu lại trong bộ nhớ không quá vài sát-na. Xu hướng của thời đại là thế. Cuộc sống càng hiện đại tân tiến, con người càng tất bật vội vàng, càng chóng lãng quên, một nghịch lý hết thuốc chữa của đời sống." Đoạn văn này được trích từ Lời ngỏ cuốn tạp luận "Theo dấu thư hương" đầu tiên của nhà văn Trịnh Y Thư. Trong thời đại mà sự tiện lợi có thể đạt đến mức "AI" trong nhiều lãnh vực bao gồm cả sáng tác nhạc, và có thể một ngày nào đó, phải chăng con người không cần viết thư tay bày tỏ tình cảm bằng cảm xúc tự nhiên từ trái tim vì đã có "AI"???
Vào tối Thứ Bảy, ngày 22 tháng 11 năm 2025, tại Điểm Hẹn Cà Phê Quận Cam, Coffee Factory (tọa lạc tại 15582 Brookhurst St, Westminster, CA 92683), ca sĩ Thúy Anh cùng hai tâm hồn văn nghệ tuổi đôi mươi, Ethan Trần và Henry Ngô, và những khách mời bất ngờ sẽ cống hiến cho quý thính giả một đêm nhạc được chuẩn bị kỹ luỡng từ âm thanh đến ban nhạc. Đêm nhạc Chốn Xưa do ca sĩ Thúy Anh tổ chức và biên tập với sự hỗ trợ của những bằng hữu đồng nghiệp. Ca sĩ Huy MC và Khôi Hồ phụ trách âm thanh. Ban nhạc bao gồm những thành viên giàu kinh nghiệm: Tateng Katindig (keyboardist), Lê Ngọc (guitarist), Vũ Anh Tuấn (bassist), Hoàng Công Luận (keyboardist), Land Richards (drummer).
Một nghiên cứu mới của Đại học King’s College London cho thấy: chỉ cần dành 20 phút xem tranh trong viện bảo tàng cũng đủ để giảm hormone căng thẳng và giúp cơ thể thư giãn. Thí nghiệm được thực hiện tại Courtauld Gallery ở Luân Đôn – nơi trưng bày các tác phẩm của Manet, Van Gogh và Gauguin. 50 tình nguyện viên, tuổi từ 18 đến 40, được chia làm hai nhóm: một nhóm xem tranh gốc trong phòng trưng bày, nhóm còn lại xem bản sao trong không gian bình thường.
Người đời thường nói Beethoven cô độc trong tình yêu, nhưng cái chết của ông không khép lại trái tim ấy. Giữa đống giấy tờ trong ngăn bàn của thiên tài điếc, người ta tìm thấy một bức thư tình chưa gửi – ngọn lửa còn cháy dở của một cuộc tình bị giấu kín. Bức thư không đề tên người nhận. Chỉ có mấy chữ run rẩy: “Gửi người yêu bất tử.”“Anh chỉ có thể sống trọn vẹn bên em, hoặc không sống gì cả... Anh sẽ lang thang mãi cho đến khi được bay về với vòng tay em.”
Giờ học hôm nay lớp Đại Dương học đọc bài hát Việt Nam! Việt Nam! của nhạc sĩ Phạm Duy. Cô giáo cắt nghĩa những chữ khó bằng tiếng Việt, học trò thay phiên nhau lên bảng viết tiếng Việt và dịch ra tiếng Đức. Trong bài hát, học trò làm quen với những chữ dùng phép ẩn dụ (Metapher) như “vành nôi”, “xương máu”... Học trò đã học “đất” là Erde, “nước” là Wasser. Giờ đây học trò hiểu thêm, khi nói chung, hai chữ “đất nước” nghĩa là quê hương, là tổ quốc. Cô giáo hỏi học trò có những ấn tượng gì sau khi đọc và hiểu nội dung bài hát. Một trò phát biểu: “Việt Nam là đất nước đẹp. Việt Nam muốn sống trong hòa bình.” Cô giáo khen trò giỏi, vì trò đã hiểu câu hát: “Việt Nam không đòi xương máu.” Trò khác nói: “Con thích nhất câu: Việt Nam! Việt Nam! Nghe từ vào đời/ Việt Nam hai câu nói bên vành nôi”. Có mấy trò lại thích câu: Tình yêu đây là khí giới/ Tình thương đem về muôn nơi.
Nói gì thì nói, màu da vẫn là loại “giấy tờ” đầu tiên mà nhân loại cấp cho nhau. Nó quyết định bạn được vào đâu, bị nhìn thế nào, bị xét đoán ra sao. Wole Soyinka từng nói: “Da tôi đen, nhưng trí óc tôi không có màu.” Thế mà biên giới thế giới lại chỉ hiểu được màu trắng. Có người bảo: “Đó là lỗi hệ thống.” Nhưng hệ thống nào lại sợ một ông già bảy mươi mấy tuổi với cây bút và mái tóc bạc như sợi chỉ khói?
Viet Film Festival Năm 2025 vẫn tiếp tục đặt những cột mốc mới, với hơn 100 phim gửi về tham dự. Trong đó, 60 phim được chọn – bao gồm 47 phim ngắn và 13 phim dài – đến từ các đạo diễn tại Hoa Kỳ, Việt Nam, Úc, Canada, Pháp, Đức, Anh, Tiệp Khắc...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.