Hôm nay,  

Thanksgiving, Tạ ơn ai?

16/11/202309:55:00(Xem: 2067)

pqbaoBữa tiệc Lễ Tạ Ơn đầu tiên, có dân Da Đỏ thổ dân tham dự.
(Nguồn: https://www.history.com/topics/thanksgiving)


    – Vợ chồng tôi vừa dọn nhà sang khu chung cư housing mới xây, cũng được mấy tuần lễ nay rồi. Mặc dù cả vợ lẫn chồng đều chỉ mang vác mấy thứ tùy thân nhẹ, nhân công của công ty chuyển nhà lo hết cả. Thế mà hiện đồ đạc vẫn còn ngổn ngang bừa bộn vì mệt quá, chưa lại sức để xếp đặt được bất cứ thứ gì. Già rồi, nó vậy đấy... Sáng nay thức giấc, thấy bức tranh cổ này tôi mua cách đây cũng phải đến trên hai chục năm rồi, nó được dựng ở sau cánh cửa phòng ngủ từ hồi nào. Ai đã để nó ở chỗ đấy? Và để đó làm gì? Tôi chẳng nhớ nữa và tôi cũng chẳng mất công mở miệng hỏi bà vợ... Nhưng tự dưng sao tôi nẩy ra ý định đem tặng lại bạn, người mà tôi biết rằng xưa nay vốn rất thích tranh cổ. Tôi mới gọi phôn cho ông đây.
    – Ồ, cảm ơn, cảm ơn lắm lắm.
    – Ông có đang rảnh đó không?
    – Rảnh chứ!
    – Lấy xe lái đến tôi đi.
    – Sẵn sàng. Nửa tiếng nữa, được không?
    – Đương nhiên rồi. Tôi đã gói bức tranh lại sẵn ở đây. Nhân tiện, tụi mình ra tiệm nước gần đây, ta làm với nhau một ly cà phê chứ?
    – Thú quá. Không trở ngại gì.

Lễ Tạ Ơn bắt nguồn từ đâu?

    – Đây, anh coi bức tranh tôi tính tặng lại anh. Tôi thích mua mới, nhưng chỉ biết đây là một bức tranh cổ.
    – Để tôi xem…
    – Tôi nhớ là đã mua nó trăm bạc, trong một buổi dạo ngoài chợ trời, cách đây cũng phải trên hai chục năm rồi...
    – Nó xem ra là 'giả cổ', nghĩa là được vẽ mới lại theo một bức tranh cổ chính gốc... Này, anh nhìn kỹ vào một số chi tiết mà xem: Ở góc dưới bên phải bức tranh thường là chỗ ghi tên hay bút ký của tác giả. Bức này không có. Hơn nữa nét vẽ khá thô nhưng lại còn rất rõ nét; mầu sắc bạc kiểu khác, chứ không phải phai nhạt theo thời gian, và những khoảng trống trong tranh không xỉn lại mà vẫn bóng.
    – Anh có đoán được nội dung chăng?
    – Theo sự hiểu biết giới hạn của cá nhân tôi thì nội dung bức tranh này diễn tả bữa tiệc của Lễ Tạ Ơn đầu tiên vào cuối tháng 11 năm 1621 tại Plymouth thuộc tiểu bang Massachusetts, đông bắc nước Mỹ...
    – Ngày lễ này tại sao lại được thực hiện?
    – Trước khi có ý kiến riêng, tôi thấy cần phải nêu ra nội dung của sự kiện này vốn đã được ghi lại trên mạng lưới điện toán. Nghĩa là chúng ta cần xác nhận một trong những nguyên nhân sự hiện diện của Lễ Tạ Ơn đầu tiên xuất hiện: "Vào tháng Ba năm 1621, nhóm đại diện thổ dân da đỏ vốn cư ngụ tại Plymouth, thuộc miền đông bắc tiểu bang Massachusetts bây giờ, họ đã đồng ý ký kết một thỏa ước sống chung hòa bình với đại diện nhóm người Anh vừa di dân sang tái định cư tại đấy. Thỏa ước đã được coi như hai bên giao ước sống chung hòa bình cho giai đoạn nửa thế kỷ sau đó, và cũng đáng ghi nhớ là thỏa ước này đã đưa đến sự kiện buổi Lễ Tạ Ơn (Thanksgiving) đầu tiên được tổ chức long trọng vào tháng 11 năm đó [2].
    – Nhóm di dân gốc từ Anh quốc?
    – Vâng. Nhóm người mới tái định cư ở Plymouth này có tên gọi là The Pilgrims, The Pilgrim Fathers'...Họ gồm những dân cư vốn sống ở nước Anh có tôn giáo là một chi nhánh Thanh Giáo (Puritan Calvinist ) biệt lập với giáo hội Anh Giáo, thành một nhóm ly khai (Separatists). Họ muốn tránh bị đàn áp nên đã di dân sang ở nước Hòa Lan (Hà Lan, Holland, Netherlands) sinh sống nhiều năm trước đấy. Rồi vì mong có một nơi an cư mới, năm 1620, họ lại một lần nữa lên con tầu Mayflower [3] di cư sang lập nghiệp tại Tân Thế Giới. Họ thiết lập thuộc địa Plymouth và đẻ ra giáo hội Thanh Giáo Mỹ. [Trích https://en.wikipedia.org/wiki/Pilgrims_(Plymouth_Colony)]
    – Ồ... Rồi sao nữa, anh?
    – Theo https://www.britannica.com/topic/Thanksgiving Day, thì trên hai thế kỷ sau đó, những ngày kỷ niệm Lễ Tạ Ơn vẫn hằng năm được tổ chức tại các vùng thuộc địa Anh và các tiểu bang. Rồi sau năm 1798, Quốc Hội Hoa Kỳ chính thức thông báo cho các tiểu bang về ngày lễ này. Năm 1863, tổng thống Abraham Lincoln công bố Thanksgiving là ngày lễ quốc gia, được cử hành vào tháng 11 hằng năm. Từ đó đến nay, đây cũng là ngày nghỉ lễ chính thức cho tất cả người lao động tại Mỹ và Canada.

Tạ ơn gì? Tạ ơn những ai?

    – Như vậy, nhóm di dân gốc từ Anh quốc kia là nhóm người mở đầu cho lịch sử lập quốc của nước Hoa Kỳ này?
    – Có thể nói như vậy, chiếu theo mấy trích dẫn ở trên.
    – Thế còn, theo anh, tại sao lại gọi là Lễ Tạ Ơn, Thanksgiving?
  – Trước khi nói ý kiến riêng, tôi lại xin trích ra đây đoạn trong website https://www.britannica.com/topic/Thanksgiving Day: "Lễ Tạ Ơn là một ngày lễ hằng năm được tổ chức (..) tại ( toàn các tiểu bang ) Hoa Kỳ, Canada, một số đảo ở Caribe và Liberia. Ý nghĩa ban đầu là mừng thu hoạch được mùa và tạ ơn Thiên Chúa đã giúp cho (họ có được) cuộc sống no đủ và an lành..."
    – Tạ ơn Thiên Chúa, thì tôi hiểu được là bởi vì nhóm di dân gốc Anh này rất sùng đạo Thanh Giáo. Còn nội dung "mừng thu hoạch được mùa" là làm sao?
    – Ấy, trong https://www.history.com/topics/thanksgiving/history-of-thanksgiving có xác nhận rằng: "Trong năm 1621, dân thuộc địa từ Anh vừa đến cư ngụ ở Plymouth  đã cùng với thổ dân Mỹ (có tên gọi là) Wampanoag chia xẻ nhau bữa tiệc được mùa. ( Bữa tiệc được mùa này) ngay sau đó đã trở thành Lễ Tạ Ơn đầu tiên (trên đất mới)". Và: "Nhóm di dân gốc từ Anh đã dùng chiếc tầu Mayflower sang cập bến tại Plymouth năm 1620 và được dân da đỏ thổ dân ở đây trợ giúp để có thể sống sót ở nơi tái định cư này. Lễ Tạ Ơn đầu tiên ấy có sự tham dự của cả đại diện thổ dân da đỏ .." [1]

    Hai chi tiết mà tôi vừa trích ra từ nguyên văn 2 websites trên minh chứng rằng buổi lễ Tạ Ơn này ở nước Mỹ đã bao gồm ba ý nghĩa trong nội dung: Tạ ơn Thiên Chúa, tạ ơn mảnh đất mới và tạ ơn nhóm thổ dân đã cưu mang, trợ giúp họ sống còn trên vùng đất mới tái định cư. Nôm na mà nói: Tạ ơn trời-đất, bắt nguồn từ nền tảng căn bản là tạ ơn đời, tạ ơn người.
    – Ồ, cảm ơn anh đã mầy mò kiếm ra những chi tiết liên hệ hiện diện ở trên google để tóm tắt cho tôi hiểu lai lịch vấn đề. Nhưng quan trọng nhất, theo tôi tiếp nhận, công việc này đã như gián tiếp khích thích cho cá nhân tôi phải nên chịu khó biết thắc mắc mà tự khám phá, tìm hiểu lấy thì hơn.
    – Tôi phải cảm ơn anh chứ. Chính là anh muốn tặng tôi bức tranh này, nếu không thì chưa chắc gì tôi mới có dịp tìm hiểu đến nơi đến chốn như vậy.
    – Nói chuyện với anh, tôi cảm thấy hứng thú hẳn. Bây giờ lại xin gạn hỏi thêm điều này nha: Thế dân Việt chúng ta có ngày lễ nào gồm những nội dung tương tự như Lễ Tạ Ơn của dân Mỹ?
    – Trong nhất thời, tôi nghĩ là Tết Nguyên Đán.
    – Anh nói làm sao? Tết Nguyên Đán đánh dấu ngày đầu một năm mới âm lịch...
    – Ăn mừng năm vừa qua cuộc sống được êm đẹp và chào đón một năm sắp tới, Tết ta từ xa xưa bắt nguồn ở sinh hoạt nhà nông rảnh rang nhờ vừa gặp hái xong vụ lúa thóc cuối năm. Ca dao Việt có câu " Vụ năm cho đến vụ mười"…
    – Anh muốn nói rằng Tết ta có nội dung cảm tạ đất đai đã cho mùa màng tốt tươi chứ gì. Tôi đồng ý điều ấy. Nhưng ngoài ra thì cái khung cảnh nghi ngút khói hương, thờ cúng Trời, Phật, Tổ tiên!
    – Ấy, Trời, Phật, Chúa, Thượng Đế là thuộc lãnh vực tôn giáo. Còn Tổ tiên ta thì cũng là người vậy! Anh ạ. Tôi thấy rằng có khác biệt chăng chỉ ở tên gọi, mỗi xứ một khác, dân tộc nào cũng có những biểu tượng riêng. Chứ nội dung ý nghĩa của hai thứ Lễ và Tết này chẳng hề khác gì nhau. Tôi cho là vậy.

Nhận ơn, tạo họa?

    – Anh giải thích như thế, tôi nghe hợp lý. Nhưng hiện tâm tư vẫn đang lấn bấn vì mấy năm nay tôi thấy mỗi lúc đời sống dân cư mỗi cảm thấy bất an ở xã hội Mỹ này: Bạo lực súng đạn gia tăng quá nhanh, nạn kỳ thị xẩy ra bạo động mỗi lúc một nhiều, nạn lạm phát và vật giá vọt lên, không khí chính trị như nhiễm độc vì hai đảng phái kèn cựa, bôi xấu nhau... Với tình hình thực tế đang diễn ra này, tôi xem ra dân Mỹ trong quá khứ lịch sử, họ đã hưởng thụ biết bao nhiêu những truyền thống tốt đẹp mà nay họ lại đang tự gây họa cho chính xã hội của họ.
    – Đời sống ở đây đang bất ổn? Đúng. Xã hội Mỹ đang trong giai đoạn khủng khoảng. Cũng đúng luôn. Không những anh và tôi mà tất cả người dân đang sống tại đây đều chứng kiến như vậy hết. Chúng ta đều lo ngại như nhau cả.
    – Thật vậy, chứ gì nữa!
    – Nhưng chúng ta phải bình tâm để cứu xét cho có lớp lang, mới hiểu được ngọn nguồn vấn đề.
    – Được. Theo anh thì thế nào?
    – Trước hết, hiện trạng ở đây có phải duy nhất diễn ra ở xã hội Mỹ này hay chăng? Không hề. Trong diễn tiến lịch sử bốn thế kỷ nay, từ năm 1620 đến giờ, dân cư ở đây đã phải trải qua không ít những trường hợp khủng khoảng đại loại như thế này rồi! Nào là thời thuộc địa Anh. Nào là giai đoạn giành độc lập, khởi đi từ 13 tiểu bang. Nào là giai đoạn nội chiến 1861-65... Đó là những biến động tạo cơ hội để vượt thoát những ngõ bí để vươn lên thành những bước tiến bộ, cung cấp cho diễn trình trường tồn.
    – Ồ, như vậy là gặp khủng khoảng thì một là dẫn đến bế tắc mà nếu không giải tỏa được thì bị diệt vong; còn ngược lại, nếu tích cực tìm ra được phương cách hóa giải, tạo biến động để xã hội tiến bộ. Phải vậy chăng?
    – Có thể diễn đạt như anh vừa nói...Trên thực tế, Hoa Kỳ này  căn bản luôn đặt ở lý tưởng Tự do, Dân chủ, Nhân quyền để thực thi theo hiến định, bằng cơ cấu tam quyền phân lập: Lập pháp, Hành pháp, Tư pháp. Nghĩa là luôn tôn trọng luật lệ, chủ trương thực dụng và sẵn sàng điều chỉnh. Xây dựng trên căn bản ấy, trên thế giới hiện nay có một quốc gia nào từ xưa đến nay thực thi nhuần nhuyễn được những nguyên tắc ấy ngang bằng như Hoa Kỳ chưa?
    – Hỏi như anh là một cách trả lời.
    – Cảm ơn anh đã gián tiếp đồng ý.
    – Tôi phải cảm phục anh đã giúp tôi tự tháo gỡ cái ý hướng chật hẹp vị kỷ của mình: Quan sát thấy được sự xáo trộn hiện nay của xã hội nơi đây, nhưng chẳng chịu truy cứu để thấu hiểu và tìm phương cách tích cực giải quyết, mà chỉ bo bo tiêu cực buồn lo gói gọn vào bản thân và gia quyến của mình!
    – Nhân tiện đây tôi liên tưởng đến lời tuyên bố cách đây trên nửa thế kỷ của cố tổng thống Mỹ John F. Kennedy: "Những trở ngại của thế giới không có thể được giải quyết bởi những kẻ nghi ngại hay vị kỷ, những người này chỉ bó hẹp họ trong bề mặt sốc nổi của thực tại. Chúng ta cần những người sáng tạo, luôn ước mơ những gì mới, chưa bao giờ có." [3]

Gian nan th
ì hẳn gian nan
bước ch
ân ta vẫn cứ tràn lấn lên
để mà bung mở diễn trình
loài người nhờ vậy mới thành đỉnh cao.
'Nh
ân linh ư vạn vật' [4] sao?
kh
ông trải nghiệm đủ lẽ đâu sống còn!
 
Phạm Quốc Bảo
(11/2023)

Ghi chú:

[1] https://www.history.com/news/wampanoag-pilgrim-peace-treaty-thanksgivingn;

[2] Mayflower là tên của một con tàu buồm đi vào lịch sử Hoa Kỳ khi một nhóm người Thanh giáo Puritants không chấp nhận Anh giáo của triều đình nên bỏ nước Anh sang lập nghiệp ở Tân Thế giới. Tổng cộng có 102 người cộng thêm 30 thuyền viên. Họ đặt chân đến Mỹ để bắt đầu một đời sống mới vào cuối năm 1620. [Wikipedia].

[3] "The problems of the world cannot possibly be solved by skeptics or cynics whose horizons are limited by the obvious realities. We need men who can dream of things that never were." JOHN F. KENNEDY.

[4] Có thể dẫn giải là "Con người hơn mọi loài ở chỗ có trí tuệ, tâm linh".

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hiểu rõ về bảo hiểm, quyền lợi và cách sử dụng dịch vụ y tế là điều cần thiết để mỗi người có thể chủ động hơn trong hành trình chăm sóc sức khỏe cho bản thân và gia đình.
Vừa được hay tin nhà văn Doãn Quốc Sỹ đã ra đi trong sự tĩnh lặng của một tâm hồn lớn. Tâm hồn tồn trữ sự bình an của thiền thực dụng qua sự sinh hoạt hằng ngày như là “vô công dụng hạnh.”
Trong buổi điều trần tại Thượng Viện vào ngày 9 tháng 9 năm 2025 về vấn nạn tham nhũng trong khoa học (corruption of science), một nhóm nhân chứng đã trình bày một nghiên cứu chưa được công bố và đưa ra một lời tuyên bố hùng hồn. Họ cho rằng đây chính là bằng chứng quan trọng cho thấy vắc-xin làm tăng cơ nguy mắc các bệnh mãn tính ở trẻ em. Nghiên cứu này thậm chí còn sắp xuất hiện trong một bộ phim được quảng bá rầm rộ mang tên “An Inconvenient Study” (dự kiến phát hành vào đầu tháng 10 năm 2025).
Tại Detroit, thành phố từng là biểu tượng của ngành công nghiệp xe hơi Mỹ, một cuộc khủng hoảng thầm lặng đang diễn ra trong các trường học: hàng ngàn học sinh, từ những đứa trẻ mẫu giáo đến học sinh khối K12, thường xuyên nghỉ học. “Nghỉ học thường xuyên” (chronic absenteeism) tức là nghỉ học ít nhất 10% số ngày học trong năm (tương đương 18 ngày đối với năm học 180 ngày). Hiện tượng này đã gia tăng mạnh mẽ trong thời kỳ đại dịch COVID-19 và vẫn đang là một vấn đề nhức nhối.
Có một câu hỏi thường trực trong tâm trí người tiêu dùng là: “Nên chọn rau củ quả tươi hay đông lạnh?” Trái với quan niệm phổ biến cho rằng đồ đông lạnh chưa ít chất dinh dưỡng hơn đồ tươi, các nghiên cứu khoa học và nhiều chuyên gia lại cho thấy một bức tranh khác, phức tạp và thú vị hơn nhiều. Một nghiên cứu đã so sánh giá trị dinh dưỡng của nhiều loại thực phẩm như bắp, cà rốt, bông cải xanh (broccoli), rau cải bó xôi (spinach), các loại đậu, đậu xanh, dâu tây (strawberries) và dâu xanh (blueberries) ở hai dạng đồ tươi và đồ đông lạnh. Kết quả cho thấy lượng vitamin trong rau củ quả đông lạnh “tương đương hoặc thậm chí cao hơn” so với rau củ quả tươi. Các nghiên cứu khác cũng xác nhận rằng sự khác biệt lớn về hàm lượng dinh dưỡng giữa hai loại thực phẩm này chỉ xảy ra khi rau củ quả tươi bị mất dưỡng chất sau vài ngày để trong tủ lạnh.
Đi bộ là một trong những hình thức vận động đơn giản và phổ biến nhất để giữ sức khỏe. Thế nhưng, chỉ cần thử bước lùi vài bước, lợi ích thậm chí còn nhiều hơn. Đi bộ kiểu ngược về phía sau, đi lùi, hay còn gọi là “retro walking,” đang ngày càng thu hút sự quan tâm của giới nghiên cứu và thể thao. Không chỉ giúp cải thiện thăng bằng, phương pháp này còn kích thích những nhóm bắp thịt ít được sử dụng và thậm chí còn có tác dụng tích cực đến não bộ.
Sự sống trên Trái Đất tuy phức tạp nhưng lại được hình thành từ một số ít thành phần cơ bản. Chẳng hạn, DNA và RNA của chúng ta chỉ được cấu tạo thành từ năm nucleobase, trong khi khoảng 90.000 loại protein khác nhau trong cơ thể đều được tạo nên từ 20 loại axit amin. Mẫu vật mà tàu vũ trụ OSIRIS-REx đem về trái đất từ tiểu hành tinh Bennu cho thấy sự hiện diện của cả 5 loại nucleobase – adenine, guanine, cytosine, thymine và uracil, cùng với các chất khoáng chưa từng thấy trước đây trong đá ngoài vũ trụ. Kết quả nghiên cứu, được công bố trên tạp chí Nature Astronomy, còn cho thấy Bennu chứa nhiều loại muối khác nhau, vốn được cho là có vai trò quan trọng trong giai đoạn sơ khai của sự sống.
Dopamine, thường được mệnh danh là “hormone hạnh phúc,” từ lâu đã được xem như nguồn cơn của những cảm xúc vui vẻ, phấn khởi sau những lần mua sắm thỏa thích hay thưởng thức một tô phở ngon lành. Sự quan tâm đối với dopamine được thể hiện rõ ràng qua hàng ngàn clip trên TikTok, mọi người chia sẻ cách điều chỉnh dopamine, từ việc tìm cách tăng cường hoặc hạn chế dopamine hàng ngày, cho đến các khái niệm như “cao trào dopamine” (dopamine rushes), “thiếu hụt dopamine” (dopamine withdrawals), “cai dopamine” (dopamine fasts), hay “tái thiết lập dopamine” (dopamine resets).
Trong cuộc sống tất bật hàng ngày để mưu sinh, có người luôn thấy mình không có đủ thời gian để nghỉ ngơi và giải trí. Thậm chí có người làm ‘đầu tắt mặt tối’ cả đời mà vẫn không thấy đủ. Họ muốn có thêm thì giờ để làm những việc mình thích. Nhưng khổ nỗi, mỗi ngày chỉ có 24 giờ, mỗi năm chỉ có 12 tháng, và những người sống hơn 100 tuổi thì chẳng có mấy ai? Tuy nhiên, làm việc nhiều quá sẽ dễ đưa tới căng thẳng về thể chất và tinh thần để rồi kéo theo nhiều hệ quả tiêu cực, mà trong đó có việc sút giảm năng suất lao động và bệnh hoạn. Những nghiên cứu của y học ngày nay đã cho chúng ta thấy điều đó và khuyên con người nên có thì giờ cho sự nghỉ ngơi và giải trí.
Với lượng thông tin khổng lồ trong tầm tay, ngày nay chúng ta thường có xu hướng đọc lướt để tiếp nhận nội dung nhanh chóng. Nhưng các chuyên gia nghĩ gì về thói quen đọc này—và liệu bạn có nên thay đổi cách đọc của mình?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.