Hôm nay,  

“Dèyè mòn, gen mòn.”

30/09/202416:32:00(Xem: 2450)

truyen ngan ngu yen
Hình minh họa từ tác giả.

 

LTS: Truyện hư cấu, tên tuổi, nhân vật, câu chuyện không phải là sự thật, dù cảm hứng lấy từ sự việc có thật xảy ra sau khi JD Vance (ứng cử viên phó tổng thống liên danh với Donald Trump) loan tin người Haiti ăn thịt thú nuôi trong nhà, Donald’s Trump nhắc lại trên truyền hình trực tiếp trong buổi tranh luận ưcv tổng thống,  khiến cộng đồng người Haiti ở Springfield, Ohio phải bị đe dọa, kỳ thị, mặc dù chính JD Vance cũng đã nhìn nhận là điều này có thể không có thật.

 


Tan giờ tập đá banh, ba cậu học sinh trường trung học đệ nhất cấp Springfield đi bộ dọc theo đại lộ Madison về nhà, vừa đi vừa bàn tán sôi nổi. Họ trạc lứa mười một, mười hai tuổi, học sinh lớp Sáu.

_ “Mày nói sao? Daniel, gia đình mày ăn mèo hả? Samuel đứng lại, kéo tay bạn học. Đặc sệt, giọng miền nam: “Đừng đùa. Thiệt sao?”  Cậu học trò Haiti, giật tay bạn mỹ trắng đến gần hơn:

_ “Samuel, cho mày biết, cà-ri mèo và thịt chó nướng ngon tuyệt. Cà ri dê và thịt nướng Đại Hàn không ngon bằng.”

_ “Ăn luôn cả chó?” Samuel trố mắt. Quay sang hỏi cậu học trò người Việt: “Vinh, mày nghĩ sao?” Mặt nó đỏ bừng lên. “Ai mà ăn thú cưng Milo của tao, tao sẽ bắn người đó.”

Vinh lúng túng. Daniel thỏa mãn bật cười lớn tiếng rồi chạy vụt qua bên kia đường, rẻ theo lối đi khác.  Vinh nói:

_ “Tớ không biết người Haiti như thế nào, nhưng trước kia, ở Đại Hàn và ở Việt Nam, người ta công khai ăn thịt chó. Bây giờ thì hết rồi.”

_ “Khốn kiếp. Ăn thịt chó mèo là ăn thịt bạn mình.”

_ “Bố tớ nói, người Tây phương xem chó mèo là bạn, nhưng người Á châu xem chó là thực phẩm. Không phải ác tâm, chỉ vì nghĩ khác nhau. Bố tớ giải thích, chúng ta ăn gà, vịt, cừu, bò, cá, không có cảm giác gì, vì chúng không phải là bạn hoặc thú cưng.”

_ “Thịt chó ngon không?”

_ “Tớ không biết. Nhiều người nói ngon hơn thịt lợn thịt cừu.”

_ “Nếu không phải con Milo, tao cũng muốn ăn thử.”

Chiều tháng Chín ở Springfield, Ohio, khí hậu gần hết mùa hè, đang thấm buồn gió thu. Samuel đến gần nhà ông bà ngoại, ở gần trường học, nơi cha mẹ nó đang chờ để chở nó về.

Trong phòng khách, bà Helen xem đồng hồ trên iPhone: _ “Thằng bé sắp về đến. Mình chở nó đi ăn kem.” Ông John White, thị trưởng của Springfield, đang đọc tập hồ sơ trên tay:

_ “Không được. Chở về thôi. Anh rất bận.”

_ “Có chuyện gì?”

_ “Sáu tháng vừa rồi, mấy công ty mình hùn vốn đều lỗ lã, kéo dài tình trạng này, sang năm chắc sẽ phải đóng cửa.”

_ “Tại sao? Không bán được hàng à?”

_ “Người ta mua hàng từ các công ty khác, rẻ hơn, tốt hơn. Các công ty này dùng công nhân toàn là dân Haiti. Họ làm công ít lương mà chăm chỉ.”

_ “Rồi anh tính sao, số tiền đầu tư của cha em rất lớn?”

_ “Chưa biết. Vấn đề chính là dân Haiti. Làm sao để họ rời bỏ thành phố này. Các công ty kia sẽ mất công nhân giỏi.”  

Samuel mở cửa bước vào, hăm hở: - “Hi, mum. Hi dad. Thằng Daniel bạn con nói, gia đình nó ăn thịt mèo thịt chó.” 

Ngày hôm sau, một bà bạn của bà Helen đã đăng tin lên Facebook, người Haiti ở Springfield ăn thịt mèo và báo động dân địa phương phải lo bảo vệ các thú cưng. Trong vòng tuần lễ, tin người Haiti ăn thịt mèo, thịt chó, thịt ngỗng trời, truyền đi khắp nơi trên mạng lưới. Tin nóng. Tin khủng khiếp. Bạn của người da trắng bị ăn thịt.

Cơ hội chống dân nhập cư, ông phó thị trưởng chính thức tuyên bố trước đám đông, trên truyền hình, dân Haiti ở Springfield bị đóng dấu ăn thịt mèo, bị ký tên ăn thịt chó. Rồi ông thị trưởng đích thân loan truyền tin này trong những lần diễn thuyết chính trị.

Đúng rồi. Một số các bạn đã hiểu, một số khác còn nghi ngờ, và nhiều người chưa biết: Ông thị trưởng John White, người có ảo thuật trong lời nói. Lạ lùng. Không thể giải thích theo khoa học, nên có người đồn rằng, đó là thánh.

Nếu ông nói sai thành đúng, số đông người theo ông tin là đúng, cho dù sai. Hôm trước ông nói đúng, hôm sau ông nói ngược lại là sai, người ta vẫn tin sai là đúng. Ông lên tiếng xách động, lập tức người ta xuống đường. Ông tuyên phán chống đối pháp luật vì ông bị kết án, các thẩm phán tòa Tối cao vẫn bao che. Lẽ ra, ông phải vào tù từ lâu vì tội lường gạt kinh doanh, ẩn giấu thuế má, xúc phạm phụ nữ, xào nấu luật pháp, hù dọa đối thủ, nhưng ông có ảo thuật. Những chuyện bất lợi cho ông đều bị lời nói hô biến, tức thì hóa thành con thỏ thả chạy mất tích vào rừng, hoặc hóa thành bồ câu thả bay biểu tượng bình yên. Lạ lùng.

Lạ lùng hơn nữa, đa số những người tin và ủng hộ ông là những người đạo đức, tử tế, ghét việc gian dối, phạm pháp. Họ là những công dân tốt, vậy mà, ghê gớm thay! vì ảo thuật, họ trở thành con thỏ, con bồ câu.

Lời ảo thuật của thị trưởng về dân Haiti ở Springfield gây náo loạn. Một số dân địa phương đã ra mặt hăm dọa người nhập cư. Daniel bị đám học sinh da trắng đánh một trận nhừ tử trước cổng trường. Ăn thịt mèo, bốn chục đấm. Ăn thịt chó năm chục đá. mặt mày nó tím bầm, mình mẩy sưng vù, phải nghỉ học cả tuần. Gia đình nó không dám ra ngoài đường vì có tội.

Cha của Daniel, ông Ricardo Blanc điềm tĩnh, nghiêm khắc, hai bàn tay nắm chặt thành cú, hỏi con:

_ “Người ta nói chính miệng con đã loan tin gia đình mình ăn thịt chó mèo, phải không?”

_ “Dạ.” Daniel lấy hai tay che đầu. Cúi xuống. Tưởng chừng đang gánh chịu sấm sét.

_ “Tại sao? Ai bảo con làm vậy?”

_ “…”

Đưa hai tay lên trời rồi thả xuống, ông Ricardo thở mạnh, nói nhẹ: _ “Nói đi, tại sao? Ba đã dạy con nhiều lần, không nên nói dối, nói bậy. Tại sao?”

_ “Ông Sam cho con 20 đô la, dặn con nói như vậy.”

_ “William Sam? Ông làm vườn cho thị trưởng White?”

_ “Dạ.”

Chiều thứ Năm, âm u, mặt trời mù. Ricardo mặc áo có mũ chùm che kín đầu, đi với một phóng viên nhà báo The Haitian Time, anh Edward Jones, đến tìm William Sam. Có ba điều lý luận về sự thật: là gì? tại sao? mục đích giả sự thật?

Hơn nửa chai Jim Bean lớn đã đi vào tế bào, William Sam ngồi bật ngửa trên thành ghế. Mái tóc vàng dài làm nền nổi bật đôi mắt ó. Khoát tay như cho phép hai anh di dân nhà quê lên tiếng.

_ “Thưa ông Sam, con tôi, Daniel, nói rằng, ông đã cho nó tiền để loan tin với bạn nó, gia đình tôi ăn thịt chó mèo, có đúng không? Ông có dám nhận sự thật không?”

_ “Tao là hạ sĩ lực lượng đặc biệt ở Afghanishtan giải ngũ, sợ gì hai đứa mày mà không dám nhận sự thật. Đúng. Tao cho tiền và dạy nó nói. Con mày ngu ngốc tham lam. Về dạy lại nó đi.”

_ “Tại sao ông làm như vậy?” Edward hỏi.

_ “Tụi mày làm cho cả thành phố này xáo trộn. Tụi mày phải dời đi chỗ khác. Trả lại yên bình cho tụi tao. Đám nhà quê của tụi mày làm cho tụi tao dơ lây. Mày có biết người Mỹ tụi tao thương chó với mèo như thương con không?”

_ “Nhưng thưa ông Sam…”

_ “Cút ngay. Chuẩn bị dọn nhà đi. Đừng hỏi nữa. Tụi mày làm gì được tao?”

Sáng hôm sau báo The Haitian Time lên tin trang đầu với hàng chữ đỏ: “Kỳ Thị Tung Tin Giả” với tấm hình Wiilam Sam đang tu chai rượu Jim Bean.

Bản tin này lan truyền khắp nơi, bay phất phới trên mạng, facebook, lên đến các đài truyền hình lớn như CNN, ABC, Fox News, vân vân. Bạn đoán rất đúng. Không ăn thua gì. Ông thị trưởng có ảo thuật.

Edward Jones, phóng viên trẻ, nhiệt huyết, lý tưởng, có niềm tin ngây ngất và ngây thơ vào công lý và chân lý.

_ “Ricardo, tôi không tin việc này do ông Sam làm chủ. Ông này không phải là người ác tâm, tôi đã điều tra, vả lại, ông không có lợi gì khi tung ra tin này.”

_ “Ý anh muốn nói, chuyện này do ông thị trưởng giật dây?”

_ “Mới đầu tôi cũng nghĩ như vậy.”

_ “Dèyè mòn, gen mòn.” Ricardo nói bằng tiếng Haiti. Có nghĩa là, sau núi còn có núi. 

Daniel tuy mới lớn nhưng già dặn hơn tuổi vì lăn lộn trong giới di dân nghèo khó. Sinh vật sống dưới nước muốn lên bờ phải mọc chân. Daniel biết mình bị lừa, đã làm cho gia đình và xóm làng mang tiếng xấu. Nó hối hận trong hậm hực. Muốn trả thù ông Sam.

- “Vinh, chuyện hôm qua tao nói với mày, mày đã hỏi ba mày chưa?”

- “Bố tớ nói, cậu phải giả vờ bị cộng đồng và gia đình xua đuổi, đến gặp già Sam, khóc lóc làm cho ông ta thương cảm, rồi lén chấm một chút thuốc trừ bọ rầy vào chai rượu của ông, thứ này sẽ làm già Sam say thấu xương, mất kiểm soát, sau đó cậu có thể hỏi ông ta cho rõ ngọn ngành chuyện vu khống dân Haiti và nhớ thâu băng. Có bằng chứng rồi, mang đến báo chí, đài truyền hình để minh oan.”

Daniel thi hành kế hoạch trơn tru. Đúng như vậy, già Sam say liểng xiểng, chửi thề chính phủ không dành nhiều đặc ân cho lính ra khỏi quân đội, chửi thề cả ông bà thị trưởng bốc lột sức lao động, chửi luôn con mèo hay ăn vụng đồ nhậu của ông, chửi con chó hàng xóm hay sủa ngu xuẩn tưởng chừng người anh hùng Afghanistan trở thành thằng ăn trộm. 

- “Ông Sam, tại sao ông muốn cháu loan tin người Haiti ăn thịt chó mèo?”

- “Tao cũng nhận tiền để làm như mày thôi. Chỉ tội nghiệp, mày bị ghét bỏ, đuổi đi, không nơi ở. Mày có thể ngủ đỡ tại đây vài hôm, nhưng phải kiếm chỗ khác mà đi. Coi như tao chuộc lỗi đã gạt mày.”

- “Ông Sam, ông có ghét người Haiti không?”

- “Không. Tao là dân tứ xứ. Ăn nhậu chơi bời với nhiều sắc dân khác nhau. Tao thích đám di dân vì họ không hách xì xằng như đám da trắng quí tộc, dù tao cũng da trắng.”

- “Ai trả ông tiền để làm chuyện này?”

- “Mày hỏi làm gì? Điều tra hả con? Tao không sợ đâu. Nhân viên của thị trưởng White đưa tao 10,000 để tung tin. Tội nghiệp, mày chỉ được hai chục. Mai tao ra ngân hàng rút tiền, sẽ cho mày thêm tám chục cho đủ một trăm. Bây giờ thì đưa đây. Con ạ, mày ngây thơ tưởng tao say rồi không biết hay sao. Đưa máy thâu băng đây. Cái bộ tịch lén lút của mày, nhìn là biết liền. Đưa đây.”   

Trong khi Daniel mở túi lấy máy thâu đưa cho già Sam. Vinh nằm sát vách bên cửa sổ, nhẹ nhàng bò lui rồi đứng dậy biến mình trong bóng tối. Theo đúng dặn dò của bố nó sắp đặt.

Hôm sau, báo chí và truyền hình rùm beng loan tin dân Haiti bị vu oan ăn thịt chó mèo, có lời thú nhận của William Sam làm bằng chứng. Họ đặt nghi vấn thẳng vào thị trưởng John White. Cuốn băng do Vinh thâu bên ngoài cửa sổ được phát thanh ra công chúng. Không còn cách nào chối chạy. Bạn đoán rất đúng. Không ăn thua gì. Ông thị trưởng có ảo thuật.

Tuy vậy, dân Haiti tại Springfield, Ohio được giải độc. Gia đình Ricardo Blanc được hoàn trả sự trong trắng. Daniel được khen ngợi. Không ai biết đến Vinh. Dân địa phương cảm thấy đã bất công với dân nhập cư, họ vui vẻ giao tiếp hơn và kéo nhau đến các quán ăn của người Haiti để thưởng thức những món ăn lạ.

Ricardo bắt tay anh phóng viên, cảm ơn anh đã giúp đỡ và đã thành công trong việc đưa tin tốt vào mạng lưới thông tin của Mỹ. Ricardo nói:

- “Không có anh gia đình và dòng họ tôi không thể lấy lại được danh dự. Không làm bậy mà phải xấu hổ giùm người làm bậy, không phải là đức tính tốt. Nên vui mừng giùm những ai làm chuyện ích lợi.”

- “Đừng quá khen. Tôi chỉ làm nhiệm vụ của một người dân trong cộng đồng Haiti. Bây giờ, chúng ta đã được bình yên.” Edward chợt hạ giọng, kề sát vào tai Ricardo: “Không phải ông thị trưởng làm. Tôi đã điều tra và kiểm chứng chính xác.”

- “Ai làm?”

Ảo thuật không phải là phép lạ, dù cao siêu cách mấy cũng là việc nhân tạo. Có người làm giả, tức nhiên, sẽ có người tìm ra sự thật. Có bao nhiêu người khôn ngoan, hiểu biết, mà công nhận ảo thuật có thể thay thế được thực tế? Sự ngu muội nhất thời có thể làm cho người ta sai lạc vì ảo thuật, nhưng trước hay sau, hoặc đến cuối đời người, vết thương ảo thuật sẽ nhức nhối. Bạn có tin hay không? Hãy đánh cá với sự muộn màng.

Hôm nay là ngày lễ Manman Aloumandia, ngày giỗ tổ tiên của người Haiti vào cuối tháng Chín. Nhà nào cũng chuẩn bị thức ăn truyền thống và hành lễ cảm tạ ông bà đã giữ gìn an toàn cho con cháu, nhất là sau vụ bị hàm oan, họ càng thấm thía sự bình yên hơn. Di dân, hầu hết là tha phương bất đắc dĩ, như phận gái đi lấy chồng, mười hai bến nước, trong nhờ đục chịu.

- “Edward, nói cho tôi biết, ai đã gây ra chuyện này?”

- “Bà thị trưởng. Bà ghen vì ông White đang dính líu tình cảm với cô Mirlande, con gái của ông chủ tiệm tạp hóa Haitian, ông Nadege Guillaume. Chính bà trả tiền cho William Sam.”

- “Anh có bằng chứng không?”

- “Đây, ông xem hình cô này.” Edward mở iPhone đưa cho Ricardo.

 

Ngu Yên
Truyện ngắn 2,495 chữ.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bạn nghe một người nói, nhưng không lên tiếng, bạn suy nghĩ nhưng không bộc lộ. Bạn nén sự giận dữ xuống, bạn bôi xóa sự khinh bạc, bạn chờ cho những lời ca tụng giả dối lắng xuống, bạn giữ lại lời khen ngợi đối với một người xứng đáng thêm một ngày nữa, để nó được nung chín trong lòng.
Cầm cuốn sách mới trong tay, tôi lại nhớ có lần ở quán cafe, Trịnh Y Thư băn khoăn, không biết chúng mình in sách vào thời này có phải là chuyện vô ích không, có phải là quá mơ mộng không. Với đa số, nhất là thế hệ trẻ hơn thì có lẽ là cái gật đầu, nhưng đối với chúng tôi, chúng tôi yêu quý cái vô ích, cái mơ mộng ấy. Tôi xin chia sẻ với quý vị cảm xúc rất riêng của tôi về sách. Nếu không có sách làm sao ta có thể cầm được trên tay cái vật thể nhỏ bé này, một thành quả nhìn bắng mắt cầm bằng tay, chứa đựng trong đó những con chữ đồng hành cùng những phút giây cảm hứng. Không có sách làm sao tôi có thể cảm nhận được trọn vẹn cái sức nặng của hạnh phúc hữu hình trên trang giấy với những dòng chữ ký tặng này? Và khi đọc sách, nghe được tiếng sột soạt khi lật trang giấy, ngửi được mùi giấy mới và cả mùi hương của sáng tạo. Một khi không còn ai in sách nữa thì những tủ đựng sách đẹp đẽ sẽ là món đồ cổ chứng nhân một thời kỳ sách huy hoàng. Và nếu không có sách thì làm sao chúng có được nhữn
Một truyện ngắn kinh điển của văn hào André Maurois, qua bản dịch của nhà văn Thân Trọng Sơn.
Không phải ngẫu nhiên mà Viết Về Nước Mỹ được nhà thơ Nguyên Sa gọi là “Lịch Sử Ngàn Người Viết.” Mà nếu tính cho đến ngày hôm nay, con số “ngàn” ấy chắc đã lên tới chục ngàn, trăm ngàn. Viết Về Nước Mỹ năm nay là năm thứ 25.
Trong không gian tĩnh lặng của một buổi sớm mùa thu tại thủ phủ Sacramento. Trời đã se lạnh, gió mùa vừa sang và những cơn mưa cũng đang bắt đầu nặng hạt, con chắp tay hướng về phương trời xa, nơi pháp thân Thầy vẫn tỏa rạng giữa hư vô. Bao nhiêu lời muốn nói, rồi bỗng hóa thành im lặng, vì làm sao dùng được lời phàm để nói hết công đức, trí tuệ và từ bi của một bậc Thạc đức như Thầy, người mà bốn chúng gọi là bậc minh sư, bậc long tượng Phật Giáo Việt Nam – Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ – người đã hiến trọn đời mình cho đạo pháp, dân tộc và nhân loại.
Khi nói tới những dòng thơ không bao giờ chết, nơi đây chúng ta chỉ muốn nói rằng có những dòng chữ sẽ vẫn được lưu giữ trong ký ức một dân tộc, bất kể là những trận mưa bom, đạn, mìn, đại bác không ngừng bắn vào họ. Và ngay cả khi những tập thơ, các trang giấy có bị đốt ra tro, những dòng thơ đó sẽ vẫn được lưu truyền từ đời này sang đời kia của một dân tộc, nếu họ còn sống sót. Chúng ta may mắn sống trong thời đại của điện thoại thông minh và Internet, nên được nhìn thấy những hình ảnh, đoạn phim, được nghe những tiếng kêu đau đớn từ dưới những đống gạch vụ, và được đọc những đoạn thơ ngắn được gửi ra rất vội từ những người sống sót sau các trận thảm sát. Thế giới này đầy những trận mưa tội ác, từ thảm sát Ukraine tới gạch vụn Gaza...
Trong dòng chảy của Văn học hải ngoại, Trịnh Y Thư là một thành phần cá biệt. Văn chương nghệ thuật với ông trước hết phải đồng nghĩa với cái Đẹp và ông đã áp dụng trong văn thơ cũng như dịch phẩm của ông...
Nhà thơ tên thật Lê Hà Vĩnh, sinh năm 1940 tại Hải Dương. Ông theo gia đình di cư vào Nam năm 1954. Đầu thập niên 1960 ông cộng tác với Nguyên Sa làm tờ Gió Mới. Sau ngày 30-4-1975, ông cùng vợ - Nhã Ca, bị chính quyền Cộng sản Việt-Nam bắt giữ, riêng ông bị giam cầm 12 năm, 1976 -1988.
Nhã Ca, tên thật Trần Thị Thu Vân, sinh ngày 20-10-1939 tại Huế. Nhà văn nhà báo thời Việt Nam Cộng Hoà, sau nhiều năm tháng bị bắt và tù đày sau biến cố 30-4-1975, đã được Văn Bút Thụy Điển bảo lãnh sang nước này tháng 9-1988. Một thời cùng gia-đình sang định cư ở vùng Quận Cam CA, cùng chồng Trần Dạ Từ chủ trương tuần báo Việt Báo Kinh Tế (sau thành nhật-báo Việt Báo và từ tháng 12-2019 trở lại thành tuần báo) rồi thêm Việt Báo USA (San Jose, cùng Sơn Điền Nguyễn Viết Khánh)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.