Hôm nay,  

Bài Học Từ 100 Thành Phố Hàng Đầu Của Hoa Kỳ Về Phát Triển Công Viên

06/06/202500:00:00(Xem: 182)

Acom briefing 5 23 25
Hình: American Community Media
 
Quận Cam (VB) - Công viên đô thị không chỉ là nơi để thư giãn và giải trí, mặc dù những lợi ích đó rất quan trọng. Một cuộc thăm dò mới đây cho thấy công viên cũng đóng vai trò là không gian thiết yếu để kết nối giữa người với người; nơi cư dân thuộc nhiều thành phần khác nhau có thể gặp gỡ, trò chuyện, điều ngày càng hiếm hoi trong một xã hội Hoa Kỳ đang phân cực, chia rẽ. Hơn một nửa người Mỹ cho biết đã từng nói chuyện với một người không quen biết trước, thuộc một tầng lớp xã hội khác tại công viên. Dữ liệu cũng cho thấy các thành phố có hệ thống công viên rộng lớn thường có tỷ lệ tình nguyện viên cao hơn, nhiều tổ chức dân sự hơn tính trên đầu người; thành công hơn trong việc phát triển các nhà lãnh đạo cộng đồng.
 
Tại buổi họp báo trên mạng do American Community Media (AcoM) tổ chức vào ngày 23 tháng 5 năm 2025, các chuyên gia đã nói về sự phát triển các công viên đô thị; thành phố nào đạt được nhiều tiến bộ nhất trong việc cải thiện công viên. Kể từ khi đại dịch COVID-19 bùng phát, sự quan tâm đến không gian xanh tăng vọt. Nhiều thành phố đã tăng đầu tư, nhưng nguồn tài trợ vẫn chưa đủ, và việc cắt giảm ngân sách danh cho công viên vẫn đang rình rập.
 
Công viên có vai trò rất quan trọng đối với sức khỏe xã hội, thể chất và tinh thần của cộng đồng. Nhưng trên thực tế ở Mỹ, hơn 100 triệu người dân (khoảng 33% dân số) - bao gồm 28 triệu trẻ em- không có công viên ở khoảng cách trong vòng 10 phút đi bộ từ nhà.
 
Một báo cáo và khảo sát mới được công bố bởi Trust for Public Land (TPL) cho thấy rằng các công viên là "nơi kết nối vĩ đại" đối với người Mỹ thuộc mọi thành phần nhân khẩu học và đảng phái. Kể từ năm 2012, TPL công bố chỉ số ParkScore hàng năm, xếp hạng các hệ thống công viên trên 100 thành phố lớn của Hoa Kỳ dựa trên năm yếu tố: diện tích, tiện nghi, đầu tư, sự công bằng và khả năng tiếp cận. Chỉ số này là tỷ lệ phần trăm của người dân thành phố có một công viên trong vòng 10 phút đi bộ từ nhà.
 
Chỉ số Parkscore năm nay cho thấy Washington D.C. xếp hạng nhất trong 5 năm liên tiếp, vượt qua Irvine (California), Minneapolis, Cincinnati, St. Paul. Khoảng 21.5% đất của Washington D.C. được sử dụng cho các công viên, với 99% cư dân sống trong phạm vi đi bộ 10 phút đến một trong 699 không gian xanh của thành phố. Theo Will Klein, giám đốc nghiên cứu công viên của TPL, nhờ có đất của Cục Công Viên Quốc Gia thiết kế khi thành phố mới hình thành cách đây hàng trăm năm, Washington D.C. là mô hình tốt nhất về qui hoạch công viên trên khắp cả nước hiện nay.
 
Trong năm 2025, TPL thực hiện một cuộc khảo sát toàn quốc đối với 4,000 người sử dụng công viên thành phố lớn trên toàn quốc. Họ thuộc các thành phần nhân khẩu học, quan điểm chính trị khác nhau. Dữ liệu cho thấy cư dân, bất kể khuynh hướng chính trị, đều coi trọng công viên công cộng và thường xuyên sử dụng chúng. Công viên là một trong những không gian ít bị phân cực nhất ở Mỹ hiện tại. 66% cử tri Dân Chủ và 67% cử tri Cộng Hòa  cho biết đã từng bắt chuyện với một người trước đó không quen biết tại một công viên. 50% nói rằng họ đã từng trò chuyện với một người có hoàn cảnh xã hội, kinh tế khác ở công viên. 80% những người được hỏi cho biết họ có được một công viên cảm thấy thoải mái, và muốn đến đó thường xuyên.
 
Kể từ năm 2012, tỷ lệ cư dân thành phố lớn có công viên trong vòng 10 phút đi bộ đã tăng từ 68% lên 76% trên toàn quốc. Hiên nay có hàng triệu người có thể đi bộ đến công viên, điều mà 15 năm trước không thể làm được. Lý do lớn nhất cho sự gia tăng này là các cộng đồng cư dân đã quyết định mở rào sân trường cho công chúng sử dụng sau giờ làm việc và vào cuối tuần. 75 trong số 100 thành phố lớn nhất Hoa Kỳ hiện đang làm như vậy. Atlanta là một thí dụ. Trong khoảng một năm rưỡi qua, thành phố Atlanta đã thành lập một liên minh có tên là Dự Án Sân Trường Công Lập Atlanta. Trong liên minh, các trường công lập của thành phố và các tổ chức cộng đồng địa phương thông qua một thỏa thuận sử dụng chung, đồng ý mở rào tất cả các sân chơi và sân vận động của trường công cho cư dân thành phố sau giờ làm việc. Đồng thời, các trường học cũng có thể sử dụng hồ bơi, sân golf và trung tâm quần vợt của cộng đồng cho học sinh của mình.
 
Theo Justin Cutler, ủy viên công viên và giải trí của Thành phố Atlanta, thỏa thuận này đã giúp Khu Học Chánh Atlanta tiết kiệm được hơn $500,000; giúp tăng chỉ số ParkScore của Atlanta từ 79% vào năm 2024 lên hơn 82% vào năm 2025. Thành phố, học khu có thêm nguồn tài trợ, giúp có đủ nguồn lực để duy trì các công viên của mình ở mức tốt hơn. Cutler còn cho biết chìa khóa để mở rào các sân trường của Atlanta là giải quyết mối lo ngại của cộng đồng về nạn phá hoại và tội phạm. Công chúng nhận ra rằng những kẻ phá hoại, kẻ gian vẫn có thể leo rào vào trường để gây hại. Bằng cách tạo ra nhiều hoạt động trong sân trường hơn sau giờ học, sẽ có nhiều cư dân để mắt đến công viên hơn, và nhờ đó cải thiện sự an toàn. Sự chú ý, quan tâm của cư dân mới là yếu tố quan trọng đối với an toàn của sân trường hay công viên.
 
Mặc dù tổng đầu tư vào các công viên đô thị của Hoa Kỳ đạt mức cao kỷ lục trong năm nay, chỉ có 5% khoản đầu tư này đến từ nguồn tài trợ của liên bang và ở cấp địa phương.
 
Ngược lại với Washington D.C, Atlanta… thành phố lớn Los Angeles của California xếp hạng 90/100 trong bảng xếp hạng của TPL năm nay, giảm từ vị trí thứ 88 của năm 2024. 38% cư dân thành phố — gần 1.5 triệu người - không thể đi bộ đến công viên trong vòng 10 phút. Thành phố Los Angeles hiện có 559 địa điểm công viên trên diện tích 16,000 mẫu Anh, bao gồm 92 dặm đường mòn dành cho người đi bộ.
 
Giới chức chính quyền LA nhận ra tầm quan trọng của công viên, đặc biệt là trong thời kỳ Covid, khi sân sau nhà trở thành công viên của người dân. Cốt lõi của vấn đề là quy hoạch, nguồn tài trợ và sự công bằng. Lần cuối cùng LA cập nhật qui hoạch tổng thể công viên là vào năm 1973. Các khu dân cư thu nhập thấp có không gian công viên ít hơn 73% so với các khu dân cư thu nhập cao. Các khu dân cư da màu có diện tích công viên ít hơn 66% so với các khu dân cư người da trắng.
 
Vào tháng 2 năm 2024, LA đã khởi động sáng kiến ​​Đánh Giá Nhu Cầu Công Viên (PNA), thu thập và biên soạn dữ liệu trên toàn thành phố về vấn đề cây xanh, môi trường, các tiện nghi như sân thể thao; kết hợp với tình trạng ô nhiễm, thất nghiệp, gánh nặng nhà ở, mật độ dân số, an toàn…Báo cáo của PNA sẽ được công bố online vào tháng 9, và hoàn thiện vào cuối năm 2025.
 
Los Angeles hiện có hai dự án ưu tiên là mở khu vực sông Los Angeles thành nơi công cộng vui chơi giải trí; và mở rào các khu vực trường học công lập. Điều cần thiết là Hội đồng Thành phố và Khu Học chánh Thống nhất Los Angeles phải cùng nhau xây dựng một thỏa thuận sử dụng chung, giống như Atlanta đã làm rất tốt. (VB)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trước khi trở thành Chủ tịch Ủy ban Quốc gia Đảng Dân chủ (Democratic National Committee, DNC), Ken Martin đã dành cả đời làm việc trong đảng, qua mọi cấp độ – từ cơ sở đến trung ương. Chặng đường ấy bắt đầu với một người mà Martin luôn kính trọng: cố TNS Paul Wellstone – một chính khách cấp tiến, luôn kiên định với các lập trường táo bạo như việc phản đối cuộc chiến tại Iraq, điều từng khiến ông đối đầu với nhiều nhân vật quyền lực.
Hoa Kỳ từ trước đến nay vẫn luôn có một mối quan hệ phức tạp với người di dân và tị nạn, mặc cho một phần trong huyền thoại quốc gia luôn khắc họa chúng ta là một xứ sở của những người mới đến. Trong huyền thoại đó, họ — những người di dân — là một phần của chúng ta. Song song với điều đó, nước Mỹ cũng từng nhiều lần trải qua những cơn bùng phát dữ dội của tâm lý bài ngoại.
Trong buổi nói chuyện tại Economic Club of Chicago cách đây hai ngày, Chủ Tịch Jerome Powell của Cục Dự Trữ Liên Bang (Federal Reserve) đã cảnh báo rằng các khoản thuế nhập cảng có phạm vi và quy mô rộng lớn mà Tổng Thống Trump đang theo đuổi rất có thể sẽ dẫn đến lạm phát cao hơn và tăng trưởng chậm hơn so với dự kiến ​​ban đầu – Tình trạng này gọi là TRÌ TRỆ LẠM PHÁT (stagflation).
Khi ngồi vào chiếc ghế tổng thống Mỹ, 100 ngày làm việc đầu tiên là biểu hiện để được đánh giá những xu hướng và mục tiêu trong bốn năm tại nhiệm. Sự tích này bắt đầu từ tổng thống thứ 47, Franklin D. Roosevelt (nhiệm kỳ đầu tiên 1933). “Ông đã hứa sẽ thực hiện những cải cách lớn trong 100 ngày đầu tiên làm tổng thống Hoa Kỳ trong bối cảnh cuộc Đại suy thoái. Sau khi ông đưa ra nhiều chính sách quan trọng trong giai đoạn đó, các sự kiện của "100 ngày đầu tiên" đã trở thành tiêu chuẩn chung để đánh giá các tổng thống tương lai trong nền chính trị Hoa Kỳ.” (Wikipedia.) Nhiệm kỳ đầu tiên của ông Trump, năm 2016-2020, Wikipedia viết “Donald Trump đã đưa ra một loạt các lời hứa trong 100 ngày đầu tiên của nhiệm kỳ tổng thống đầu tiên của mình, bắt đầu vào năm 2017. Trump đã phải vật lộn để thực hiện nhiều lời hứa trong số này do sự phản đối của Đảng Dân chủ và đấu đá nội bộ giữa Đảng Cộng hòa tại Quốc hội, mặc dù ông đã bác bỏ chuẩn mực "100 ngày đầu tiên" là một cột mốc nhân tạo
Chính quyền Trump vào đầu tuần, thứ Hai (17/3), đã đẩy mạnh nỗ lực đóng cửa Viện Hòa Bình Hoa Kỳ (U.S. Institute of Peace, USIP) – một tổ chức nghiên cứu chính sách được Quốc hội Hoa Kỳ bảo trợ, dẫn đến cuộc đối đầu đầy căng thẳng giữa lực lượng cảnh sát liên bang và các thành viên hội đồng quản trị của tổ chức này. Năm thành viên hội đồng quản trị của tổ chức này đã đệ đơn kiện vào thứ Ba, ngày 19/03, cáo buộc họ đã bị sa thải bất hợp pháp khỏi vị trí của mình. Họ kêu gọi phục chức cho họ, cũng như chấm dứt nỗ lực giải thể viện của chính quyền Trump.
Một nhóm vài người bạn quây quần bên chiếc bàn nhựa, dưới tầng hầm của ngôi nhà cao tầng nằm rìa phía Nam thủ đô Hoa Thịnh Đốn. Bữa tiệc thân tình của gia chủ, người đang dung thân ở Mỹ với diện tỵ nạn cộng sản, tạm trú dưới “basement” của gia đình bằng hữu. Khách mời là bạn bè – những di dân, những người mang trong mình căn cước “thanh niên đấu tranh” đã chịu cảnh bắt bớ, đánh đập của chính quyền trong nước vì tiếng nói đối lập. Ngày họ đặt chân đến Hoa Kỳ, là ngày họ nghĩ rằng họ đã có thể tiếp tục cất tiếng nói cho tự do dân chủ trong nước. Nhưng tất cả đã bị thổi bay như “Một Cơn Gió Bụi” chỉ chưa đầy ba tháng. Một chiến lược “úp sọt” không chống đỡ nổi. Một cuộc càn quét từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Một sự tàn phá không thương tiếc từ bản sắc lịch sử đến thể diện quốc gia.
"Là cha của ba đứa con nhỏ, tôi vô cùng phẫn nộ trước tuyên bố sai sự thật rằng vaccine gây ra chứng tự kỷ. Trẻ em sẽ chết vì lời nói dối này. Tôi không thể đứng đó để nghe thêm một phút nào nữa những lời nói dối của tổng thống Trump"
Chiến thắng rõ rệt của ông Trump trong kỳ bầu cử tháng 11 đã khiến đảng Dân Chủ phải tự nhìn lại mình. Thống kê cho thấy những thành phần cử tri trước đây từng là thành trì của Đảng Dân Chủ, nhưng trong năm 2024 đã bỏ phiếu cho ứng cử viên Cộng Hòa. Họ là những người nghèo, đang hưởng trợ cấp an sinh xã hội. Họ tin rằng ông Trump sẽ tạo ra công ăn việc làm, làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại, giúp họ thoát nghèo. Nhưng họ cũng mong chính phủ mới đừng cắt đi sự trợ giúp mà họ đang được hưởng.
Ở trong thời đại “Fake News” ngày nay, nhiều người chỉ nhìn người khác bằng những định kiến có sẵn, hoặc dựa trên những thông tin dễ tìm trên các trang mạng xã hội mà không cần kiểm chứng. Thí dụ như thông tin về người Mỹ gốc Mỹ Latin. Nhiều người trong cộng đồng Việt khi nghĩ về “người Mễ” thì thường dùng những từ ngữ như “cắt cỏ”, “làm việc chân tay không trí tuệ”, hay “kiếm tiền đủ để đi uống bia chứ không cầu tiến”… Còn những người cực hữu chống di dân thì rêu rao “người di dân Nam Mỹ cướp đi việc làm của người Mỹ trắng!”
Khi số lượng di dân vượt biên bất hợp pháp qua biên giới Hoa Kỳ-Mexico tăng cao kỷ lục, câu hỏi quan trọng được đặt ra là: Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại rơi vào tình trạng này, và Hoa Kỳ có thể học hỏi những gì từ cách các quốc gia khác ứng phó với các vấn đề an ninh biên giới và nhập cư. Chào đón công dân nước ngoài đến với đất nước của mình là một việc khá quan trọng để giúp cải thiện tăng trưởng kinh tế, tiến bộ khoa học, nguồn cung ứng lao động và đa dạng văn hóa. Nhưng những di dân vào và ở lại Hoa Kỳ mà không có thị thực hoặc giấy tờ hợp lệ có thể gây ra nhiều vấn đề – cho chính bản thân họ và cho cả chính quyền địa phương bởi tình trạng quá tải không thể kịp thời giải quyết các trường hợp xin tị nạn tại tòa án nhập cư, hoặc cung cấp nơi ở tạm thời và các nhu cầu cơ bản khác. Mà tình trạng này hiện đang xảy ra ở rất nhiều nơi ở Hoa Kỳ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.