Hôm nay,  

"hợp Đồng" Chồng Vợ

18/04/200200:00:00(Xem: 4736)
Bạn,
Chuyện xảy ra tại Nghệ An, một trong những tỉnh nghèo miền Trung. Theo báo Tuổi Trẻ, tại một số nơi đã xuất hiện những cuộc ký kết giữa một bên là gái nghèo xinh đẹp, học giỏi và muốn tiếp tục học, với bên kia là chàng khá giả. Giữa họ chưa hề có tình yêu, và khi cô gái ra trường thì hợp đồng có thể bị mất "hiệu lực". Báo TT ghi lại 2 câu chuyện như sau.

Chuyện thứ nhất là cô Nguyễn Thị Th., ở Vinh, từ nhỏ vốn học giỏi. Xong trung học phổ thông, thi vào 3 đại học, cao đẳng đậu cả ba. Nhà nghèo nhưng TH luôn quyết tâm bằng mọi giá phải học xong đại học. Đang lúc túng thì xuất hiện chàng trai có tên N.Q.H ở phường bên cạnh. Chừng vài tuần sau, H. đi thẳng vào vấn đề: "Th. ạ, anh thật lòng yêu em. Anh cũng biết hoàn cảnh và ước mơ của em là học hết đại học. Nếu em đồng ý sau này là vợ anh, anh sẽ đợi và đầu tư tất cả tiền bạc cho em ăn học đến ngày ra trường mới cưới. "Thì ra, anh chàng trai này si mê mình thật sự, tuy không đẹp, lại có một tiền án, nhưng bù vào nhà hắn giàu. Cứ đồng ý bừa đi, nhờ vào tiền hắn để học được năm nào hay năm đó, tương lai tính sau." Suy nghĩ như thế, Th. đã nhận lời. Không để miệng nói gió bay, H. đưa ra một tờ giấy "hợp đồng vợ chồng" nội dung ngắn gọn: Tôi tên là N.Q.H và cô N.T.Th tự nguyện sau này là vợ chồng. Phía H phải đầu tư tiền bạc chu đáo để Th ăn học cho đến lúc ra trường mới được cưới. Nếu Th thay lòng đổi dạ phải bồi thường số tiền gấp đôi.

Chuyện thứ hai: Trần Thị B, ở Diễn Châu, Nghệ An, gia đình đông em. B. nhà nghèo nhưng xinh đẹp, học giỏi. Sau một thương vụ gian lận, bố B. phải đi tù, mẹ gầy còm một mình nuôi đàn con nhỏ dại ăn học. Vừa học vừa làm thuê song B. cũng thi đậu vào cao đẳng sư phạm. Nhưng lấy tiền đâu để học tiếp" Biết được hoàn cảnh và ước mơ của B., một chàng nhà giàu ở xã DY, tên M., quyết không để "hoa thơm" lọt ay người khác. M. sớm tối lân la ve vãn rồi ra giá: "Nếu em cho anh được làm chồng tương lai thì anh sẽ đầu tư tiền học cho em đến ngày ra trường nhận công tác." Không yêu gì chàng hợm hĩnh này, nhưng để có tiền giúp bố mẹ và các em ăn học, B cũng liều ký vào bản "cam kết làm vợ". Thời gian trôi đi, ngày B ra trường nhận công tác cũng là ngày cưới của M. và B.. Hôm cưới có một chàng trai cùng xóm với B không được mời cũng đến dự. Anh ta ngồi một góc rồi âm thầm uống rượu. Thì ra anh và B. trước đấy đã thề nguyền yêu nhau, nhưng hoàn cảnh nghiệt ngã đã phân chia đôi lứa.

Bạn,
Trở lại chuyện của Th. Những năm tháng ở đại học, Th. tìm được tình yêu với bạn học, anh Đ.T.H.. Mãi đến lúc ra trường, Đ.T.H đưa Th. về trình diện bố mẹ, Th mới nói ra tất cả chuyện mình đã cam kết làm vợ với N.Q.H. Nghe Th giải bày, Đ.T.H tuyên bố: "Nếu em không tự nguyện yêu anh N.Q.H mà do hoàn cảnh thì anh sẽ đền bù tất cả." Bố mẹ Đ.T.H chấp nhận bán đi ba con trâu và cộng thêm 10 triệu đồng tiền mặt để anh đưa cho Th thanh lý "cam kết vợ chồng" cùng N.Q.H. Hôm Th. cùng người yêu đến đưa tiền và "nói hết lời", N.Q.H mặt đỏ phừng phừng giật phắt số tiền cất vào tủ, nhưng bản hợp đồng vợ chồng thì không đưa cho Th hủy đi. Anh ta còn đấm tay xuống bán nói: "Rồi chúng bay sẽ biết thằng này." Một tháng sau, UB phường gọi Th lên vì anh ta viết đơn kiện Th. về tội "lừa đảo". Qua cuộc đối chất, UB phường mới vỡ lẽ ra "chuyện vợ chồng xưa nay hiếm này. Anh chàng N.Q.H nghe 1 cán bộ phường phân giải, rồi bất chợt rút hợp đồng ra vò xé tan tành.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.