Hôm nay,  

Ngư Dân Hạng 3

22/03/200200:00:00(Xem: 5214)
Bạn,
Dọc theo những làng biển ở nhiều tỉnh duyên hải miền Trung hay ở các khu bãi biển ở Bà Rịa-Vũng Tàu, du khách thường chứng kiến những phận người lầm lũi hướng dần ra biển với chiếc cào trên tay. Họ cào nghêu sò để kiếm sống qua ngày. Họ là ngư dân hạng ba. Ngư dân hạng nhất thì có tàu lớn ra xa bờ, hạng hai có tàu nhỏ đánh cá quanh quẩn và hạng thứ ba chỉ có mỗi bàn tay là dân cào. Qua lá thư này, mời bạn nghe câu chuyện về những ngư dân hạng ba tại bãi biển Bình Châu thuộc Bà Rịa-Vũng Tàu qua đoạn ghi chép sau đây của một phóng viên báo Tuổi Trẻ.

Ở đây dân địa phương nhiều và dân tứ xứ cũng lắm. Tất cả đều giống nhau là ai cũng một tay cầm cái cào răng sát cán gỗ, một tay cầm chiếc mủng kiếm sống qua ngày. Nơi dân cào làm việc thường là những bãi cát sát triền biển có độ nước sâu khoảng 0.5-1 mét. Nước càng trong cát càng trắng thì các loại chang chang càng nhiều. Họ thường xuyên phải di chuyển các lượt cào liên tục rất nhanh chóng làm cạn kiệt tất cả. Một dân cào kể rằng nếu tính chiều dài người cào làm việc cần mẫn thì có lẽ không dưới 20 km/ngày. Một lượt cào chủ kéo dài khoảng 10-20 mét, nhưng mỗi ngày họ thực hiện cả ngàn lượt như vậy. Cào cát khô trên bờ đã mệt, khi xuống nước cào càng nặng hơn. Ngay cả thanh niên khỏe mạnh làm nghề này cũng chỉ duy trì được sự tập trung và sức khỏe trong khoảng 4-5 giờ đầu, về sau công việc hầu như trôi theo quán tính cố sức và đó chính là nguyên nhân của hầu hết tai nạn xảy ra. Riêng người già, phụ nữ và trẻ em hiếm khi cào nổi 8 giờ/ngày dù có cố gắng đến đâu. Nhiều nhà không có việc làm đã kéo cả gia đình ra bãi biển. Trai tráng khỏe mạnh lo việc cào, còn người yếu sức thì nấu cơm, luộc các thứ cào được để bán dạo cho khách.

Báo TT ghi nhận gần đây dân cào càng lúc càng xuất hiện nhiều ở bãi biển. Mỗi người một hoàn cảnh, một con đường dẫn đến bãi biển này, nhưng tất cả đều xoay quanh chuyện nghèo và cũng chính vì nghèo mà cuộc sống hiện tại của đời cào trên các bãi biển đã khó khăn lại càng mong manh, bọt bèo hơn. Một phụ nữ tên là Trần Thị Gái, bị răng cào cứa vào chân, quê tận miệt Cà Mau phiêu dạt lên đây. Ngồi ôm vết thương vẫn còn rỉ máu, chị kể: Cơn bão khủng khiếp hồi năm 1997 dìm chết chồng con. Một mình ở quê không chịu nổi vì cứ ra vô lại nhớ chồng con, nên cuối cùng chị phải dứt áo lên đây. Cái nghề vá lưới thời buổi đi biển lỗ lã lại lắm người làm này không đủ nuôi thân khiến chị phải cầm cào ra bãi những ngày thất nghiệp. Mới hai tháng mà đã ba lần bị răng cào dập vô chân. Hồi trước chị còn thuê nhà ở. Bây giờ chị cắm chòi ở luôn bên bãi biển với bạn cào. Ngày qua ngày cuộc sống của họ cứ âm thầm trôi đi trên bãi biển với cái chòi nilông vuông vức 6 mét vuông với tài sản không cần giữ gìn là hai cái nồi bắc trên mấy cục gạch và vài manh áo cũ.

Bạn,
Cũng theo báo TT, cả một ngày lầm lũi cực nhọc những gia đình ngư dân hạng 3 chỉ lượm lặt được một mớ nghêu sò vặt vãnh đựng trong mấy cái mủng cũ kỷ để bán xôn. Gặp khách du lịch tò mò, họ bán có giá khoảng 2 ngàn đồng đến 3 ngàn đồng/kg. Còn bình thường chỉ 500-1,000 đồng, thậm chí 200-300 đồng cho những người mua về để cho heo ăn. Mỗi ngày người khỏe lắm kiếm được mươi ký, còn phụ nữ, người già, trẻ em yếu sức chỉ 5-7 kg là cùng. Vì nghèo khó, họ phải lang thang kiếm sống, nhưng cố gập lưng suốt ngày ở dọc bờ biển, họ vẫn không thoát ra được khó khăn, đói nghèo.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có phải ngoại ngữ là khó nhất trong các môn học? Có lẽ như thế. Nhưng đối với nhiều người, Toán hay Lý Hóa mới khó nhất, hay Sử hay Địa mới khó nhất… Vấn đề là cần môi trường thuận tiện. Thí dụ, nếu truyền hình CNN kênh tiếng Anh hằng ngày phát hình tại Việt Nam, có lẽ nhiều học sinh sẽ giỏi tiếng Anh hơn từ ngày thơ ấu. Không có môi trường thuận lợi để học ngoại ngữ, sẽ học gian nan hơn.
Vậy là kiều hối chảy vào nước ào ạt… bất kể qua kênh chính thức hay bán chính thức, hay không chính thức. Kiểm toán cho đúng cũng khó, chỉ có cách suy đoán rằng phước đức của chế độ vẫn còn vững vàng, ít nhất là về mặt thu hút kiều hối. Chỉ có cách suy nghĩ kiểu tâm linh mới giải thích được, có lẽ.
Vậy là trật đường rầy, câu chuyện tưởng như chỉ có trong truyện thần thoại của thế kỷ 19 hay thế kỷ 20. Đúng là trật đường rầy xe lửa.
Có phải đào tạo 9.000 Tiến Sĩ sắp tới chỉ là một cách để các quan chức củng cố cho chế độ vững vàng thêm vài thập niên? Có phải tất cả con cháu của mấy trăm ủy viên Bộ Chính Trị sẽ được cầm tiền chính phủ để đi học Tiến sĩ, Thạc sĩ theo đề án mới, và rồi một số sẽ kết hôn với Việt kiều để ở lại nằm vùng, phần còn lại sẽ về VN thay ba mẹ để cai trị VN thêm vài thập niên nữa?
Đàn ông có giá bao nhiêu? Bạn thử suy đoán xem? Một ngàn đô la hay một triệu đôla? Tất nhiên là tùy… vì không phải ai cũng có giá như ai. Vì như cuộc đời của Albert Einstein vĩ đại hơn biết bao nhiêu người đời thương như mình.
Sinh viên là người đi học bậc cao đẳng hay bậc đại học… Trong lịch sử nhân loại, sinh viên thường là thế hệ đi đầu của những cuộc cách mạng. Gần như bất cứ biến động nào trong lịch sử cũng nhìn thấy bóng dáng của sinh viên.
Vậy là lại ngộ độc. Cũng ở trường mầm non. Có vẻ như các trường mầm non không bận tâm về chuyện nhà bếp? Hay phải chăng, có gì mờ ám trong việc đi chợ cho trường mầm non?
Nhạc bolero có phải là bước thụt lùi? Hỏi như thế, có công bằng không, trong khi các loại nhạc thường gọi là “nhạc sang” chủ yếu là nhạc cũ từ hơn nửa thế kỷ qua? Tính vê thời gian, nhạc nào thụt lùi hơn? Nhưng dân Miền Nam ưa nhạc bolero chủ yếu là cảm xúc hoài niệm vê cái gì rất mực VNCH... Và chẳng nguy hiểm gì cả.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.