Hôm nay,  

Tuồng ‘Chân Đất’

16/10/200600:00:00(Xem: 3746)

Tuồng ‘Chân Đất’

Bạn,

Theo báo quốc nội, tại miền Trung, trong khi sân khấu hát bội chuyên nghiệp ngày một vắng hoe thì ở nhiều làng quê tỉnh Bình Định, tiếng trống chầu vẫn giục giã lôi cuốn  nông dân đến với những đêm "tuồng chân đất" đầy say mê. Báo Lao Động gọi đó là "tuồng chân đất" bởi cái phong vị quá đỗi dân dã, từ đào, kép cho đến người xem như ghi nhận của 1 phóng viên qua đoạn ký sự như sau. 

"Nghe giục trống chầu/Đâm đầu mà chạy". Đêm rằm tháng 7 âm lịch vừa rồi là một đêm như vậy đối với người dân huyện Tuy Phước, tỉnh Bình Định - một trong những "cái nôi" của nghệ thuật sân khấu tuồng. Sân vận động thị trấn Tuy Phước đông nghìn nghịt người. Họ đổ về đêm hát bội nhân lễ giỗ Đào Tấn - vị danh nhân đất Bình Định vốn được xem là hậu tổ của nghệ thuật sân khấu tuồng. Các đào (diễn viên nữ), kép (diễn viên nam) bất kể nghiệp dư hay chuyên nghiệp trên toàn "cõi hát bội" Bình Định tập hợp lại diễn vở "Sơn hạ nam đường". Nhà nghiên cứu hát bội hàng đầu Việt Nam, cụ Vũ Ngọc Liễn hào hứng: "Tôi 84 tuổi, cả đời sống chết với hát bội, nhưng lâu lắm rồi, cũng đến mươi năm nay mới lại được thoả mãn cơn say tuồng như thế. Dân mình đâu đã dễ quên tuồng. Mà tuồng cũng đâu dễ "đứt bóng" trên mảnh đất "chôn nhau cắt rốn". Nhất là bọn trẻ, những đào Hường, kép Lộc, kép Lễ, kép Lưỡng... diễn cứ là... ngọt xớt".

"Kép Lưỡng" mà cụ Liễn nhắc đến là nghệ danh, còn chính danh là Nguyễn Minh Toàn, 42 tuổi, ở xã Nhơn Hưng, huyện An Nhơn (Bình Định). Phóng viên tìm đến nhà, gặp ngay kép Lưỡng đang biểu diễn trên sân khấu... chái hè, khí giới là cái rựa, ngựa là cái đòn ngồi, và đi hia... chân đất. Hai cô con gái ngồi "diễn" phụ hoạ. Hoá ra họ đang làm dẹp tre (dụng cụ đơm cá) để bán. Kép Lưỡng cười, bảo: "Hát tuồng là cái nghiệp anh ơi. Chứ toàn bộ đào, kép không chỉ gánh (đoàn) tui mà các gánh khác cũng vậy, nghề chính vẫn là... làm nông". Cả nhà này đều tham gia gánh hát. Hai cô con gái ngồi đây còn tuổi đi học, cũng là đào trẻ và đào nhí. Vợ kép Lưỡng, cô đào Trần Thị Hoa, đã đi buôn rau từ sáng sớm. Kép Lưỡng nói: "Gia đình tui chỉ làm khanh tướng vương phi trong đêm diễn thôi, chứ ban ngày về thì cày cuốc 4 sào ruộng, thêm buôn bán, chăn nuôi, làm nghề phụ... Gia đình tui hát xướng có truyền thống. Hát bội đã ngấm vào trong máu, không bỏ được, nên tui mới đứng ra quy tụ mấy chục người cũng mê tuồng ngang ngửa với tui, đi hát khắp nơi".

Bạn,

Cũng theo báo Lao Động, kép Lưỡng kiêm luôn ông bầu, thành lập gánh hát Nhơn Hưng,  vừa ra mắt cuối năm 2005. Gánh Nhơn Hưng có các "cụ diễn viên" Kim Anh, Văn Trạch (Nhơn Hoà, huyện An Nhơn), Minh Hàng (Phước An, huyện Tuy Phước) gần 70 tuổi mà vẫn chưa nguội lửa tuồng... Những nông dân chân đất theo gánh hát vì mê tuồng và để kiếm thêm thu nhập đã đành, mà nhiều người giàu có an nhàn cũng không chịu ngồi yên một chỗ để xem. Phải theo gánh, phải hát, phải diễn mới thoả.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo ghi nhận của báo quốc nội, các chợ bán rau tại nhiều thành phố, thị trấn ở miền Nam, miền Trung thường hoạt động về đêm. Tại những chợ này, luôn có các tiểu thương chờ đợi mua rau từ các đầu mối, đại lý để sáng hôm sau bán cho khách ở các chợ nhỏ. Và khi trời sáng, là lúc chợ rau lắng xuống. Những chiếc xe tải, xe lam, xích lô, xe máy
Theo ghi nhận của báo quốc nội, những bộ phim trong kế hoạch của các hãng phim quốc doanh giờ đây đã không còn thị trường, vì rằng hầu hết các rạp đều từ chối chiếu loại phim này, dù cho đó có là những phim được đầu tư tiền tỷ đồng và từng đoạt giải thưởng điện ảnh khu vực châu Á. Nguyên nhân là khán giả đã quay lưng với phim nhà nước
Theo báo quốc nội, trên địa bàn tỉnh Đồng Nai, sau đợt lũ kinh hoàng năm 2002 làm cho xã Đắc Lua thuộc huyện Tân Phú gần như bị ngập lụt nặng, khiến cho hàng trăm gia đình cư dân buộc phải di dời đến nơi an toàn và hàng trăm gia súc bị chết. Địa phương đã xây dựng một khu tái định cư cho cư dân xã này để người dân tránh lũ hàng năm
Theo báo quốc nội, để đánh bắt được cân cá, cân tôm giữa biển khơi bao la mang vào bờ bán, ngư dân phải vượt qua bao nhiêu sóng to, gió lớn, đầm mình trong mưa rét, đối mặt với bao hiểm nguy. Nhiều khi đang cắm cúi làm thì bất ngờ bị những con tàu hàng khổng lồ từ phía sau đâm thẳng vào, người và của chìm đắm
Theo báo SGGP, tại miền Tây Nam phần, nhiều năm nay, người dân ở vùng nông thôn Hội An (huyện Chợ Mới tỉnh An Giang) quen gọi một cư dân trung niên một cách thân mật là "ông tiền cổ" của làng. Bởi cư dân này là người đầu tiên ở miền Tây sưu tầm được nhiều loại tiền khác nhau và lập nên "kho" tiền cổ có một không hai.
Theo báo quốc nội, tại tỉnh Quảng Ngãi có suối khoáng Thạch Trụ đã được khảo sát cách đây gần 170 năm, từ thời Vua Minh Mạng. Thời Pháp thuộc, suối nước khoáng này cũng được các quan chức người Pháp chú ý khi vị công sứ tỉnh do thấy chữa lành bệnh phong lác nên "xin sắc phong, giao cho phụng sự vào ngày 8 tháng 10 năm Duy Tân 7".
Theo ghi nhận của báo SGGP, chưa bao giờ ngành sản xuất thép trong nước lại phải đối phó với một thực tế... choáng váng! Thép xây dựng Trung Quốc ồ ạt tràn vào thị trường Việt Nam với giá thấp hơn giá thép trong nước khoảng 400,000 đồng/tấn, thậm chí giá thép tương đương với giá phôi thép. Hiện đã có khoảng 5,000 tấn
Theo ghi nhận của báo quốc nội, tại Đà Lạt, do một số trường ở trung tâm thành phố "vượt rào" đã tuyển học sinh trái tuyến ( không thuộc khu vực được phân nhiệm), nên hàng loạt trường tiểu học vùng ven rơi vào tình trạng thiếu học sinh trầm trọng, do học sinh ngoại thành đều muốn xin vào học ở các trường lớn ở nội thành
Theo báo quốc nội, tại tỉnh Thái Bình, có một ngôi làng có nhiều phụ nữ không chồng, họ là những nông dân một nắng hai sương trên đồng ruộng làng An Hiệp, huyện Quỳnh Phụ, tỉnh Thái Bình, Nơi đây, mọi lễ giáo thời phong kiến không tồn tại. Ở chính những ruộng ngô bát ngát trên bãi bồi mênh mông phía ngoài đê
Theo báo quốc nội, tại các tỉnh phía Bắc của Miền Trung, trên địa bàn tỉnh Hà Tĩnh có vùng đất giáp ranh ba xã Sơn Lộc (Can Lộc), Thạch Ngọc, Việt Xuyên (Thạch Hà) cứ vào dịp mưa dông, thiên lôi lại giáng xuống những đòn sấm sét cướp đi vài mạng người. Theo thống kê chưa đầy đủ, từ năm 1990 đến nay nơi đây đã có hơn 20 người


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.