Hôm nay,  

Rượu Cần “oâm”

27/04/199900:00:00(Xem: 16079)
Bạn,
Trong các lá thư trước, chúng tôi đã có dịp đề cập đến một số hoạt động dịch vụ được diễn họa bằng động từ “ôm”: bia ôm, cà phê ôm, karaoke ôm, câu cá ôm... Nhân vật trung tâm trong các dịch vụ này là các nữ tiếp viên. Tùy theo quy lệ riêng của nhà hàng, quán mà dịch vụ ôm được “tiến hành” ở những mức độ khác nhau. Hoạt động “ôm” đã từ Sài Gòn lan rộng ra miền Trung, xuống miền Tây, lên Cao nguyên, trong đó Đà Lạt, Ban Mê Thuột là những địa bàn trọng điểm. Riêng tại Đà Lạt, trong thời gian vừa qua đã hình thành một dịch vụ kinh doanh mới, vừa thể hiện tính địa phương vừa “cập nhật hóa nhu cầu” của con người thời kinh tế thị trường, đó là các quán rượu cần ôm.
Như chúng ta đã biết rượu cần là một loại rượu được dùng trong các lễ hội đặc biệt của người Thượng, thế nhưng trong hơn một năm qua, loại rượu này đã trở thành “thực đơn đặc biệt” của nhiều quán ở Đàlạt như ghi nhận sau đây của báo trong nước:
Rượu cần - một loại thức uống có chất men đặc biệt không giống bất kỳ loại rượu nào - vốn là sản phẩm văn hoá tinh thần lâu đời và đặc sắc của các dân tộc người thiểu số ở vùng núi phía Bắc và cao nguyên miền Trung Việt Nam. Điều đặc biệt là, rượu cần không phải là thức uống để giải sầu mà chủ yếu dùng trong các dịp lễ hội, tiếp khách quý v.v... Đối với uống bia, rượu thông thường, “luật chơi” quy định đơn vị tính bằng lon, ly, cốc... riêng rượu cần có đơn vị tính rất đặc biệt: một chiếc sừng trâu! Trong suốt buổi tiệc, chủ lễ cầm chiếc sừng rỗng ấy múc đầy nước suối đổ từ từ vào choé trong lúc người uống phải hút sao cho rượu rút xuống ngang bằng mép nước của thanh tre ngáng qua miệng choé. Cứ thế, chủ và khách quây quần bên choé rượu, lần lượt xoay tua và đương nhiên mỗi người đều phải làm tròn “nghĩa vụ và quyền lợi” một sừng!

Với những người lần đầu tiên thưởng thức rượu cần, hẳn sẽ phần nào ngạc nhiên bởi mọi người chỉ uống khan chứ không có... mồi. Tuy nhiên, vài mươi phút sau, đắm mình trong tiếng chiêng, tiếng cuồng huyễn hoặc, trong những vũ điệu hoang dại và quyến rũ của các sơn nữ sẽ cảm nhận: dường như uống rượu cần là uống suông để tâm hồn và thể xác thanh thoát mà thưởng trăng, ngắm sao; mà rạo rực theo từng vũ điệu đắm say, uyển chuyển của các thiếu nữ; khắc khoải với những giai điệu trầm buồn, sâu lắng, những ca từ huyễn hoặc, đặc trưng của các ca khúc Êđê, Bana, K’ho... dưới chân dãy Trường Sơn Nam.
Trong vài năm lại đây, tại Đà Lạt xuất hiện không ít quán rượu cần với những cái tên nghe rất Tây... Nguyên, còn kiểu dáng cũng tương tự nhà rông nhưng bé như chòi canh lúa, ẩn khuất bên sườn đồi. Giữa chòi cũng đặt một choé rượu cần, tuy nhiên, tiếng cồng chiêng trầm bổng được thay bằng những bản nhạc rên rỉ, ánh lửa bập bùng được “cách tân” thành những bóng đèn xanh đỏ nhấp nháy. Còn thực khách ngồi xung quanh choé rượu trên những chiếc gối bông xỉn màu và được các tiếp viên phục vụ tận tình: lau mặt, tiếp rượu...
Bạn,
Theo những người sành điệu, rượu ở những nơi này không phải là rượu cần thật mà có pha thêm rượu đế ("), do đó, thông thường phải “chữa cháy” bằng bia ngoại, thịt rừng. Và những “em gái Tây Nguyên” kể trên, phần lớn sinh trưởng tại Sài Gòn, Đồng Nai, Sông Bé... đóng vai “nồng nàn tiếp thị” trong các màn rượu cần ôm.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.