Hôm nay,  

Điều Tra Tham Nhũng

02/12/200500:00:00(Xem: 5748)
- Ngay sau khi các đại biểu quốc hội CSVN thông qua luật phòng, chống tham nhũng cũng như luật thực hành tiết kiệm, chống lãng phí hôm 28 tháng 11, ông Nguyễn Văn An, chủ tịch quốc hội đã phát biểu rằng: tham nhũng và lãng phí là hai vấn để bức nhức trong đời sống xã hội. Luật có rồi nhưng sự băng khoăn và câu hỏi đặt ra là, chúng ta quyết tâm thực hiện tới đâu" Ông An đã gọi tham nhũng và lãng phí là 'giặc nội xâm' của đảng CSVN hiện nay.

Rõ ràng là qua phát biểu của ông An, nhân vật đứng hàng thứ tư trong bộ máy quyền lực của đảng Cộng sản Việt Nam cho người ta thấy hiện tượng 'vừa làm vừa run' của lãnh đạo Hà Nội trong trận giặc nội xâm của họ. Ông An nói rằng, Hà Nội đã mất gần 9 năm nghiên cứu, điều tra và đúc kết những ý kiến hầu soạn ra bộ luật phòng, chống tham nhũng; nhưng sau khi thông qua thành luật, nhiều người đã nêu lên mối lo kế tiếp là liệu 'có dám hành động thật hay không"" Nói cách khác, ông An và nhiều giới lãnh đạo Hà Nội đã nghi ngờ về kết quả điều tra và cách phòng, chống tham nhũng hiện nay.

Có thể những phát biểu của ông An bắt nguồn từ một bản báo cáo điều tra tham nhũng của ban nội chính trung ương đảng CSVN do cơ quan SIDA của Thụy Điển bảo trợ, về tình trạng tham nhũng tại Viêt Nam hiện nay, trong đó tình trạng nhũng nhiễu, hối lộ ở cán bộ, công chức lên mức báo động.

Theo bản điều tra này, ban nội chính trung ương đảng đã sắp thứ hạng tham nhũng là những cơ quan: tài chánh, thuế, xây dựng, cấp giấy phép xây cất, y tế, đầu tư, giao thông và công an kinh tế.

Đa số các hành vi tham nhũng tập trung vào ba vụ việc cơ bản:

1/Sử dụng phương tiện của quốc gia phục vụ vào nhu cầu riêng của cá nhân và gia đình.

2/Người có chức quyền cố tình làm khó khăn khi giải quyết công việc để đòi chi tiền hay quá biếu.

3/Can thiệp cho người thân trong gia đình để mưu lợi riêng. Nếu chỉ là những hành vi tham nhũng vừa đề cập, có lẽ Hà Nội đã không cần đến 9 năm để nghiên cứu ra một bộ luật phòng, chống tham nhũng mà chỉ cần 1 hay 2 pháp lệnh của chính phủ là đủ. Những hành vi này khá phổ biến trong các cơ quan công quyền ở mọi quốc gia, khi tình trạng đạo đức của cán bộ, công chức các ngành bị suy thoái, do sự lãnh đạo và điều hành quá tồi tệ của những người đứng đầu trong bộ máy chính quyền.

Tình trạng tham nhũng tại Việt Nam trở nên trầm trọng vì hai nguyên nhân căn bản sau đây:

-Thứ nhất là quyền lực của đảng và bộ máy nhà nước phân tán trong tay những phe nhóm, đứng đầu bởi những 'thái thượng hoàng' trong các ban, ngành mà phe, nhóm này đã khống chế trong nhiều năm dài. Đối với họ, quyền lợi phe nhóm cao hơn quyền lợi của đảng; nhưng vì nhu cầu bảo vệ quyền và lợi của từng phe, nên các 'thái thượng hoàng' vẫn cố đi đêm hoặc tránh nhé những xung đột lớn có thể làm bể đảng. Khi các phe ăn chia quá lố tạo ra một số bức xức xã hội thì các phe thường phải hy sinh một vài đàn em như là những 'con dê tế thần',để trấn an xã hội rằng đảng đã ra tay diệt tham nhũng. Những phe nhóm này thi đua nhau bòn rút tài nguyên, tiền bạc của quốc gia một cách vô tội vạ, với sự ra đời của những nhà tư bản đỏ sống một cuộc đời phè phỡn trong một xã hội nghèo đói, lạc hậu triền miên.

-Thứ hai là bộ máy quan liêu đi cùng với sự toàn trị của đảng đã tạo ra tình trạng 'cha chung không ai khóc'. Chính vì thế mà mặc dù không nằm trong các phe nhóm để ăn chia với nhau, nhiều cán bộ, công chức vẫn dùng một số 'quyền hành' có được trong cơ quan của mình để nhũng nhiễu quần chúng. Đây là hình ảnh phổ biến nhất trong xã hội Việt Nam hiện nay với tình trạng tham ô, cửa quyền ở mọi cơ chế, và ở mọi nơi. Những loại tham ô này không lớn như trên nhưng nó làm soi mòn sinh lực xã hội và tê liệt bộ máy hành chánh. Hiện tượng này tạo ra cái mà ông An gọi là 'giặc nội xâm' trong đảng và nhà nước Cộng sản Việt Nam.

Trong hai nguyên nhân này, theo bản điều tra của ban nội chính trung ương thì chính tình trạng bè phái trong thể chế toàn trị đã khuyến khích nạn tham nhũng phát triển dưới hai dạng tập thể và cá nhân. Đó là ở những nơi nhũng nhiễu lấy tiền của dân phổ biến hơn thì tỷ lệ cho hành vi cá nhân cao nhất, còn ở những vụ lớn, dễ lộ như đất đai (Vụ Đồ Sơn, vụ Đảo Phú Quốc) thì tham nhũng lại thường mang tính tập thể. Điều này đã phản ảnh qua câu nói của Lê Khả Phiêu, nguyên tổng bí thư CSVN khi phát động chiến dịch chống tham nhũng vào năm 1998 rằng:'Tham nhũng ở nước ta là do cả cơ chế và con người". Nếu nhận xét của ông Phiêu là đúng thì mối lo sợ của ông An rằng "luật có rồi, nhưng dám hành động hay không" quả là một thách đố cho Hà Nội.

Sự kiện ban nội chính trung ương đi điều tra hiện tượng tham nhũng và tổ chức họp báo công bố bản kết quả điều tra là một sự kiện lạ. Nhưng theo dõi kỹ về kế hoạch điều tra này, người ta mới thấy CSVN quả là gian manh và quỷ quyệt khi chiều lòng quốc tế (cơ quan SIDA của Thụy Điển) để nói lên 'sự hợp tác' chống tham nhũng của chế độ... rồi thôi. Có thể việc điều tra và kết quả này sẽ giúp làm hài lòng một số quốc gia vốn đang lo ngại tình hình tham nhũng để suy xét lại vấn đề đầu tư tại Việt Nam. Tuy nhiên hệ quả của cuộc điều tra đã cho thấy, lãnh đạo CSVN bắt đầu lo xa về sự sống còn của họ nếu cứ để cho các phe nhóm tranh nhau tham nhũng như hiện nay. Thật vậy, trong phần cuối của bản điều tra, ban nội chính trung ương đã nêu ra câu hỏi rằng từ nhiều năm qua đã có biết bao pháp lệnh, nghị quyết và chiến dịch chống tham nhũng tung ra... nhưng tại sao vấn đề phòng, chống vẫn còn nhiều hạn chế"

Câu trả lời của đa số là: 'lãnh đạo CSVN đã không dám làm thật sự'.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Anderson tập trung vào cách các phương tiện truyền thông tạo ra cái gọi là “các cộng đồng tưởng tượng”, đặc biệt là sức mạnh của phương tiện in ấn trong việc định hình tâm lý xã hội của một cá nhân. Anderson phân tích chữ viết, một công cụ được sử dụng bởi các giáo hội, tác giả và các công ty truyền thông (đặc biệt là sách, báo và tạp chí), cũng như các công cụ của chính phủ như bản đồ, kiểm tra dân số (census) và viện bảo tàng. Tất cả các công cụ này đều được xây dựng để nhắm vào đại chúng thông qua những hình ảnh, hệ tư tưởng và ngôn ngữ đang chiếm giữ ưu thế. Ví dụ, Anderson phân tích một cách sâu sắc về nguồn gốc văn hóa và tôn giáo của một biểu tượng rất điển hình của chủ nghĩa dân tộc hiện đại: các đài chiến sĩ trận vong với người lính vô danh.
Thánh Kinh nói thế. “Homosexuality is sin". “Đồng tính là tội lỗi.” Sự thật thì sao??? Lần đầu tiên từ “đồng tính" xuất hiện trong Thánh Kinh là năm 1946, khoảng một ngàn chín trăm mười năm sau khi chúa Jesus bị đóng đinh trên thập tự. Trong gần 80 năm qua, nó làm nền tảng cho không biết bao phân biệt đối xử, gây bao đau thương chết chóc cho những người đồng tính.
Quan điểm chính trị thường đươc chia làm hai phe: bảo thủ và cấp tiến. Người bảo thủ có nhiều quan điểm trái ngược với người cấp tiến. Người cấp tiến còn gọi là "khuynh tả", có khi được cho là "thân cộng". Chữ "liberal" được dùng với hàm ý miệt thị. Thật ra thì không đơn giản như vậy. Xin đọc tiếp.
Một câu hỏi phức tạp, gây tranh luận sôi nổi và trở lại Tối Cao Pháp Viện (TCPV) vào mùa thu này: Điều gì sẽ xảy ra khi quyền tự do ngôn luận và quyền công dân xung đột với nhau?
Có một câu hỏi còn bỏ ngỏ cho các chuyên gia và các nghiên cứu gia: Có phải hiện nay có nhiều người Mỹ tin vào các thuyết âm mưu hơn bao giờ hết không? Tốt nghiệp xong bằng Tiến Sĩ Triết Học, Keith Raymond Harris thực hiện một cuộc nghiên cứu về các thuyết âm mưu chỉ ra mối lo ngại rằng việc tập trung vào tìm hiểu bao nhiêu người Mỹ tin tưởng các giả thuyết về âm mưu có thể khiến chúng ta lơ là quên đi những mầm hiểm họa tự các thuyết âm mưu này gieo rắc.
Lãi suất tăng đều đặn đã khiến người tiêu dùng và doanh nghiệp ngày càng tốn kém khi đi vay – để mua nhà, xe và các giao dịch hàng hóa khác. Và gần như chắc chắn sắp tới sẽ có thêm nhiều đợt tăng lãi suất nữa. Các viên chức FED được cho là sẽ phát tín hiệu lãi suất chuẩn có thể lên tới 4.5% vào đầu năm tới. Một chuỗi các đợt tăng lãi suất sẽ khiến nền kinh tế Mỹ có nguy cơ rơi vào suy thoái, đồng nghĩa với thất nghiệp, sa thải nhân viên và tạo áp lực lên giá chứng khoán. Bài này nêu lên những thắc mắc và trả lời thiết thực dành cho người tiêu dùng.
Chủ nghĩa Dân Tộc Cơ-đốc tin rằng nước Mỹ được xác định bởi Cơ-đốc giáo, và chính phủ nên thực hiện các bước tích cực để giữ nó theo cách đó. Những người theo chủ nghĩa dân tộc Cơ-đốc khẳng định rằng nước Mỹ đang và vẫn phải là một “quốc gia Cơ-đốc giáo”, không chỉ đơn thuần là một quan sát về lịch sử, mà là một chương trình cho những gì nước Mỹ phải tiếp tục trong tương lai.
Baltimore, nằm ngay trên bờ vịnh Chesapeake Bay thuộc bờ biển Đại Tây Dương, có dân số khoảng 700.000 người. Đó là thành phố, cũng là trung tâm công nghiệp và văn hóa lớn nhất của tiểu bang Maryland. Trong thời gian đầu lập quốc, Baltimore đã từng là một trong ba hải cảng lớn nhất của Hoa Kỳ và nó cũng đã từng đóng góp một phần vô cùng quan trọng trong ngành ngoại thương và phát triển kinh tế cho xứ sở này.
Sau khi nhiều tờ báo tiếng Anh phổ biến bản tin về vụ 4 nguyên đơn, gồm Elisabeth Le, Phuong Le, Lan Tran, và Lien Ta, kiện bị cáo Quyen Van Ho, đạo hiệu Thích Đạo Quảng, trụ trì Chùa Tam Bảo tại thành phố Baton Rouge thuộc tiểu bang Louisiana, tòa soạn Việt Báo đã thu thập được một số bản tin cập nhật và các tài liệu liên quan đến vụ này, gồm lá thư của Bác sĩ tâm lý đã về hưu John W. Pickering gửi cho báo The Advocate, và lá thư ngỏ của Luật sư di trú Roger K. Ward, Esq. gửi cho các Phật tử của Chùa Tam Bảo. Việt Báo trích dịch và đăng lại.
Tầm quan trọng của diaspora hay cộng đồng người gốc Việt sống ngoài Việt Nam càng ngày càng gia tăng. Để có một cái nhìn tổng quát, có tính cách học thuật và khách quan hơn về tình hình chung của diaspora Việt cũng như các diaspora khác trên thế giới, tôi xin giới thiệu và dịch bài viết năm 2005 của Steven Vertovec, một giáo sư đại học Đức chuyên về Xã hội học và Dân tộc học. Sau đây là phần 2, tiếp theo phần 1 (kỳ trước) bàn về các ý niệm và định nghĩa của diaspora. Các điểm liên quan tới Việt Nam sẽ được người dịch ghi chú, bàn luận thêm trong phần chú thích ở cuối bài.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.