Hôm nay,  

Vô Thường

22/01/200300:00:00(Xem: 6160)
Năm nay trời đất có nhiều dấu hiệu lạ.Vào những ngày năm cùng tháng tận, thời tiết trở ấm bất thường. Nhiều hôm đạt kỷ lục. Ấm tới 50 độ F, hơn bình thường 15 độ. Trước đó, hầu như mùa thu đã chết (1). Mùa mà mọi người chờ đợi để mong "cảm cái lạnh se sẻ của bầu trời trong xanh, để ngắm sự trở màu của cây lá ở các khu rừng, để thì thầm:Em nghe chăng mùa thu, Lá thu kêu xào xạc, Con nai vàng ngơ ngác, Đạp trên lá vàng khô (2) hay để hỏi: Thu về em đã gặp Thu chưa (3)", đã không hề thấy xảy ra. Thật vậyï, chỉ có một bước nhảy vọt, từ hè sang đông, từ nóng bức sang lạnh giá. Và rừng thu thì vang vọng tiếng súng của hàng trăm ngàn tay săn.
Bắn gục một con nai vàng đang soi bóng bên bờ suối, một hình ảnh thô bạo. Thế nhưng, đó là một giải pháp được khuyến khích. Lý do làhươu nai sinh sản nhiều quá. Loài dê có khác. Chúng còn đe dọa gieo rắc bệnh dịch như bệnh bò dại ở bên Anh. Năm 1900 nước Mỹ chỉ có dưới một triệu. Hiện con số này lên đến gần 29 triệu con. Chúng chạy lông ngông khắp nơi, phá làng, phá xóm, phá vườn tược, hoa màu. Mùa đông chúng còn táo tợn xông vào các nhà ở thôn quê để kiếm ăn. Thống kê cho biết, cả triệu con bị xe cán chết hàng năm, gây cho cả trăm người chết .Tổn hại vật chất đến cả tỉ đô la. Riêng tại Minnesota có 15,000 con nai bị xe tông; trên 200,000 con bị bắn hạ. Toàn tiểu bang này có 800,000 con.
"Hit and run" là một điều cấm kỵ. Chẳng may húc phải một nàng nai tơ thì sao" Nếu không hề gì thì cứ việc đường ta ta cứ đi. Lỡ hit thìø cứ run. Phải chăng loài thú thuộc đẳng cấp thấp kém so với loài người" Cũng xương, cũng thịt, máu cũng đỏ vậy. Hàng ngày có biết bao chim chóc, hươu nai, chồn, cáo, sóc, thỏ phơi thây ở các xa lộ" Xe cán chó có gì là quan trọng. Chưa thấy một ông cảnh sát nào làm biên bản về vụ một con vịt bị cán chết bấy. Tôi nhớ đọc đâu đó hàng năm có hơn bốn triệu con bị xe tông chết, bị cán nhầy nhụa, máu me be bét ở các con đường trên toàn nước Mỹ. Có vị nào trải qua kinh nghiệm cán phải một con vật chưa"
Chuyệân hai con chim
Tôi không tông phải nai nhưng có hai lần xe tôi đụng hai con chim. Lần thứ nhất vào một hôm đầu xuân cách đây mấy năm. Hết tuyết, hết lạnh. Vào sở, nhìn qua khung cửa sổ thấy cảnh vật rạng rỡ. Cây cối bắt đầu đâm chồi nẩy lộc. Màu xanh của cây cỏ chan hòa khắp nơi. Nắng ấm long lanh. Tiết xuân phơi phới, tươi mát. Chim, sóc nhảy hót từ cành này sang cành khác, hớn hở. Thiên nhiên như mời gọi. Máu giang hồ vặt lại nổi lên. Tôi lấy xe lái đi vòng vòng, chầm chậm. Hết đường này sang đường khác, cả giờ, rồi ra ngoại ô.
Đồng trống. Đường vắng. Trời xanh mây trắng, Một buổi sáng thật dể chịu, êm ả. Trước mặt, một đàn chim đang nô đùa ở giữa lộ. Xe trờ tới. Cả đàn bay vút lên. Một con va vào xe. Qua kính chiếu hậu tôi thấy một vật đen đen nằm ở bên đường. Xuống xe, tới gần. Một con chim sẻ mắt nhắm, thoi thóp. Aáp trong long bàn tay, tôi còn cảm thấy hơi ấm ấm của nó tỏa ra. Một lúc rồi xụi lơ, lạnh dần. Tôi đã làm chết một con chim. Tôi tự trách, nếu cứ ngồi ở sở làm việc, nhâm nhi cà phê thưởng xuân thì đâu có can tộâi sát sanh" Làm gì bây giờ" Đem nó về nha,ø ra chôn ở gốc cây. Vừa làm vừa sợ hàng xóm biết; họ sẽ cười cho.
Lần thứ nhì vào mùa hè năm nay. Đưa con đi học tiếng Việt. Con cắp sách đến lớp. Cha mang sách về sau buổi học. Cứ thế, đều đặn. Một lần vừa vô tới nhà thìø tôi mới sực nhớ là để quên đâu đó trong chùa mấy cuốn sách mà con tôi trao cho tôi. Vội vàng lái trở lại chùa. Trên đường một đàn chim bay vút qua. Tôi nghe một tiếng sọat. Một vật đen lù lù nằm trên lộ. Tấp xe vào lề. Một con chim, đuôi dài, lông màu xanh rất đẹp, nằm bất động. Cái quên không làm chết người nhưng làm chết một con vật. Nếu không quay lại chùa thì con chim này đâu có tông vào xe. Đem về nhà. Lại nhìn trước nhìn sau không thấy ai, chôn con chim, ngay chỗ con chim năm trước. Thế là hai con có đôi có bạn; không lẻ loi một mình.

Sự sống và sự chết
Thường thường có sự sống nằm trong sự chết. Theo đài Á Châu Tự Do, trong một bài đặc ký, tại Tây Tạng, xác người chết được cắt thành miếng nhỏ, ném cho chim ưng ăn. Đám tang điểu táng, theo truyền thống Tây Tạng diễn ra như vậy. Dân Tây Tạng tin tưởng là làm thế, người chết sẽ bớt nghiệp chướng để kiếp sau được nhiều phúc hơn. Người tổ chức tang lễ nói rằng hàng ngày, cứ đến giờ ăn là các chim thiêng bay tới. Xương của ngưồi qua đời được đem đập vụn trong khi những miếng thịt từ cái xác cắt ra, trộn với bột, trứng, và rau thơm để chim thiêng thêm ngon miệng.
Anh Tenor Taring làm việc trong ban tiếng Tây Tạng của Đài Á Châu Tự Do giải thích rằng, phong tục này liên quan đến đạo Phật truyền thống của người Tây Tạng, dạy là hãy luôn làm điều ích lợi. Thân xác ta chỉ là thịt xương, không có ích gì sau khi chết đi. Cho chim ưng ăn thì có ích hơn. Anh Taring cho biết là dân Tây Tạng, có tới 90% theo tục lệ đó. Họ hàng người chết đi theo đám tang ra ngoài núi, chứ gia đình không đi. Anh nói tiếp là anh từng thấy cảnh đem xác người cho chim ưng ăn. Xác để trên tảng đá, phu nhà đòn tới cắt thành những miếng nhỏ, đem xương ra đập vụn cho chim ưng dễ ăn hơn.
Về cái chết của hai con chim tôi chẳng thấy có sự sống nằm trong sự chết. Cũng chẳng phải lỗi tại tôi mọi đàng. Nó có vẻ phi lý và tình cờ. Người Mỹ thường hay nói wrong place, wrong time hay right place, right time cho những sư việc không thể giải thích được. Vì ham ngắm trời đất,ø quên trước quên sau, nếu tôi đi lối khác, chậm hay nhanh hơn, đâu có ra cơ sự" Ngược lại, tôi có một người cháu, Hoàng Phan Nam Phương, làm việc cho hãng Fred Alger & Co Inc., ở World Trade Center, New York. Ngày 11 tháng 9 năm ngoái, quên thẻ an ninh vô cửa, cô phải nán lại lầu một làm thủ tục thì khủng bố 9/11 xảy ra. Nhờ ở tầng trệt, côõ kịp thoát ra ngoài. Toàn thể đồng nghiệp trên tầng lầu 93 chết hết; trong đó có người bạn Phạm Tú Anh, 42 tuổi, mới đi làm lại một ngày sau sáu tuần nghỉ hộ sản cho đứa con đầu lòng.
Hiện tại tuyệt vời
Hòa thượng Thích Trí Siêu trong tập Vô Ngã cho rằng đa số Phật tử đến với đạo Phật đều biết và công nhận đời là vô thường. Biết là vô thường, nhưng thấy được vô thường là một chuyện khác. Theo Hòa Thượng có một loại "sát na vô thường", tức sự biến chuyển sinh diệt trong từng giây phút. Chúng ta ngoài miệng nói vô thường nhưng trong thâm tâm thì lại cho sự vật rất là thường (tức luôn luôn là như vậy, không thay đổi, không biến chuyển, sinh diệt). Hòa thượng viết, "thực tướng của sự vật là vô thường. Nếu thấy rõ vô thường thì ta sẽ sống tự tại và luôn luôn hỹ xa"û.
Khó quá. Làm sao ngộ được điều này" Thế gian thì lắm chuyện. Sinh sự và sự sinh. May rũi, rũi may, có có, không không, đủ thứ. Lại thêm, tham, sân, si, và nhiều thóiù hư , tật xấu thường tình khác. Dù rằng đã trải qua bao cuộc bể dâu, tị nạn tôi vẫn thấy cái bóng của bất trắc, đổ nát, chiến tranh là một đe dọa lớn, bao trùm, ảnh hưởng mọi sinh hoạt. Vậy, hãy nắm giữ lấy cái Hiện Tại Tuyệt Vời; An lạc từng bước chân (4): sống thực, yêu đời, yêu người vì Cuộc Đời Đó Có Bao Lâu Mà Hững Hờ"(5)
Cuối năm đem chuyện may rủi, chim chóc ra tán hưu tán nai thì thiệt là "vô thường". Phải không quí vị"
Saint Paul.
12/02.
*1:Phạm Duy; 2: Lưu Trọng Lưu; 3:Đinh Hùng; 4: Thích Nhất Hạnh; 5: Trinh Công Sơn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Năm 2025 là một năm sôi động của khoa học, khi những bước tiến lớn đã được thực hiện trong nhiều lĩnh vực, từ y học, thiên văn, khảo cổ đến công nghệ sinh học và trí tuệ nhân tạo. Những phát hiện và sự kiện này không chỉ mở rộng hiểu biết của con người về thế giới, mà còn đặt ra nhiều câu hỏi mới, thúc đẩy sự phát triển của khoa học và công nghệ trong tương lai.
Ở Hoa Kỳ, khoa học xưa nay hiếm khi giành hàng tít lớn trên báo, cho dù ngân sách nghiên cứu suốt nhiều thập niên vẫn vững vàng qua mọi triều tổng thống như một thứ “quốc ước bất thành văn” về tri thức thuần túy. Năm 2025, khúc quân hành êm ả đó bỗng khựng lại: chính quyền Donald Trump, trở lại Nhà Trắng với nghị trình cải tổ khoa học và kỹ nghệ theo hướng ý thức hệ, đã kéo chính sách khoa học từ trang trong ra thẳng trang nhất.
Thuế quan — thứ từng vắng bóng trên mặt báo suốt nhiều thập niên — nay trở lại trung tâm chính sách kinh tế Hoa Kỳ, trong lúc Tối Cao Pháp Viện đang xét tính hợp hiến của các mức thuế toàn cầu do Tổng thống Donald Trump ban hành. Bài viết dưới đây, theo phân tích của Kent Jones, giáo sư kinh tế danh dự Đại học Babson, đăng trên The Conversation ngày 11 tháng 12 năm 2025, nhằm giải thích cặn kẽ thuế quan là gì, ai thực sự gánh chịu, và vì sao vấn đề này đang tác động trực tiếp đến túi tiền và tương lai kinh tế nước Mỹ. Thuế quan, nói gọn, là thuế đánh lên hàng hóa nhập cảng. Khi một công ty Hoa Kỳ nhập hàng từ nước ngoài, Cơ quan Hải quan và Biên phòng Hoa Kỳ sẽ gửi hóa đơn thuế; doanh nghiệp phải nộp đủ thì hàng mới được thông quan. Trên giấy tờ, người trả thuế là nhà nhập cảng. Nhưng trên thực tế, phần lớn chi phí ấy được chuyển thẳng sang người tiêu dùng qua giá bán cao hơn — từ thực phẩm, xe cộ cho đến quà tặng cuối năm.
Vào những ngày cuối tháng Tám của năm 2025, tôi cùng hai đồng nghiệp đã quyết định từ bỏ chức vụ tại Cơ Quan Kiểm Soát và Phòng Bệnh (CDC). Chúng tôi ra đi vì không thể tiếp tục im lặng khi chứng kiến tính liêm chính khoa học ngày một xói mòn, còn cơ sở hạ tầng y tế công cộng của quốc gia cứ dần rệu rã dưới sự lãnh đạo của Robert F. Kennedy Jr., Bộ trưởng Bộ Y tế và Nhân sinh (HHS). Khi đó, chúng tôi đã khẩn thiết kêu gọi Quốc Hội, các tổ chức chuyên ngành và các bên liên quan trong lĩnh vực y tế công cộng hãy can thiệp trước khi xảy ra những thiệt hại không thể cứu vãn. Tôi rời đi với niềm tin mọi thứ rồi sẽ được chấn chỉnh.
Khi nhìn bản đồ thế giới và duyệt xét lịch sử hình thành, chúng ta nhận thấy có rất nhiều điểm tương đồng giữa Canada và Úc Đại Lợi.
Người Việt miền Nam từng trải qua một bài học cay đắng: sau 1975, những lời nói về “thống nhất” và “hàn gắn” không bao giờ đi cùng sự nhìn nhận. Không một lời chính thức nào nhắc đến các trại cải tạo, những cuộc tước đoạt, hay những đời sống bị đảo lộn dưới tay những người nhân danh chiến thắng. Không có sự thật, hòa giải chỉ là chiếc khẩu hiệu rỗng. Câu chuyện nước Mỹ hôm nay, khi chính quyền muốn làm mờ các chứng tích về chế độ nô lệ, cho thấy một điều quen thuộc: không quốc gia nào trưởng thành bằng cách giấu đi phần tối. Sự thật không tự biến mất chỉ vì người ta muốn quên.
Hai mươi năm trước, Thống đốc Jeb Bush ký đạo luật “stand your ground” (đứng vững tại chỗ), được giới ủng hộ xem là một biện pháp chống tội phạm dựa trên “lý lẽ thường tình”. Lời hứa khi ấy: bảo vệ người dân tuân thủ pháp luật khi họ dùng vũ lực để tự vệ. Sau vụ George Zimmerman được tha trong cái chết của Trayvon Martin, đồng bảo trợ dự luật, dân biểu Dennis Baxley, vẫn bảo rằng “trao quyền” cho người dân sẽ giúp chặn bạo lực.
“Di sản, còn có thể mang hình thức phi vật thể của lối nghĩ, lối sống, lối hành động, mà con người miền Nam khi xưa đã được trau dồi, hun đúc qua tinh thần của thể chế, của một nền dân chủ hiến định. Chính con người, chính cộng đồng xã hội mới là trung tâm và cũng là cội nguồn lẫn mục đích của mọi bản hiến pháp.” – Hải Sa, “Ngót 60 năm từ một khế ước nhân quyền dang dở,” trang 56 Cùng với tin tạp chí Luật Khoa vừa được đề cử giải thưởng Tự Do Báo Chí năm 2025 của Tổ chức Phóng viên Không Biên giới, ban chủ trương trong một thư tới độc giả vào cuối tháng 10 đồng thời thông báo việc phát hành ấn bản đặc biệt với chủ đề “70 Năm Việt Nam Cộng Hòa – Chân Dung & Di Sản” gồm 86 trang, với 14 bài vẽ lại hành trình từ ra đời tới bị bức tử của nền dân chủ duy nhất của Việt Nam và di sản của thể chế yểu mệnh này để lại. Bài này nhằm điểm qua nội dung của ấn bản đặc biệt này, và sẽ chú trọng vào một bài đã gợi nơi người viết một suy tư sâu sắc.
Một nhóm sử gia, thủ thư và tình nguyện viên đang gấp rút chạy đua với thời gian – và với chính quyền Trump – để giữ lại những mảnh ký ức của nước Mỹ.Từ hình ảnh người nô lệ bị đánh đập, các trại giam người Mỹ gốc Nhật trong Thế Chiến II, đến những bảng chỉ dẫn về biến đổi khí hậu ở công viên quốc gia, tất cả đều có thể sớm biến mất khỏi tầm mắt công chúng. Trong vài tháng gần đây, hơn một ngàn sáu trăm người – giáo sư, sinh viên, nhà khoa học, thủ thư – đã âm thầm chụp lại từng góc trưng bày, từng bảng giải thích, để lập ra một kho lưu trữ riêng tư. Họ gọi đó là “bản ghi của công dân” – một bộ sưu tập độc lập nhằm bảo tồn những gì đang tồn tại, trước khi bị xoá bỏ bởi lệnh mới của chính quyền.
Hai trăm mười một năm trước, mùa hè năm 1814, quân Anh kéo vào Washington. Trước khi phóng hỏa Bạch Ốc, họ ngồi xuống dùng bữa tại bàn tiệc đã dọn sẵn cho Tổng thống James Madison. Khi bữa ăn kết thúc, lính Anh đốt màn, đốt giường, và tòa nhà bốc cháy suốt đêm. Sáng hôm sau, cơn mưa lớn chỉ còn rửa trôi phần tro tàn của nơi từng là biểu tượng cho nền cộng hòa non trẻ. Tuần này, phần Cánh Đông của Bạch Ốc bị phá sập. Không phải bởi ngoại bang, mà bởi chính quyền tại vị. Và lần này, không ai được báo trước. Người Mỹ chỉ biết chuyện qua những bức ảnh máy xúc cày nát nền nhà, cùng lời xác nhận ngắn ngủi từ các viên chức trong chính phủ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.