Thơ: Mưa

03/07/200500:00:00(Xem: 10568)
Khi mưa trút nỗi buồn
trắng lên bầu trời rộng.
Anh xâm nhập lòng tôi
gieo ý nghĩ bay bổng

trong gió lộng, xao xuyến
dòng trầm tư. Những giọt
mưa ướt nước, lướt thướt
làm lạnh cóng nỗi muộn

phiền nhợt nhạt không đứng
yên rùng rùng da thịt.
Những giọt mưa cất tiếng
thở dài, khua động cơn

khắc khoải, đánh thức trái
tim run rẩy không kề
mà hồn với hồn vẫn
đồng cảm. Ôi tiếng mưa

ca ngoài trời, trong lòng
tôi đè nặng, buộc ràng
nỗi cô đơn, nhớ nhung
quá đỗi là âu sầu.

Có phải mưa đã đặt
nụ hôn lạnh lên trái tim tôi.

@

NGUYỄN TUYẾT TRINH
06/30/2005
(http://thotanhinhthuc.com/)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tranh một màu xanh huyền hoặc./ và những cô gái Huế ngước mặt đáng yêu, / mãnh khảnh,/ không che dấu nỗi u hoài,
Tôi chẳng bao giờ là người chuyên môn làm thơ. Nhưng ở trong tù lâu ngày, thì cũng lai rai làm được một số bài ngăn ngắn cho dễ nhớ
Trăng thanh. Gió mát. Hoa đua thắm. Lá reo xanh. Huyền Không. Nhà thơ. Mãn Giác. Thiền sư.
Bên Đường Xuân Bước đi, ngàn cánh hoa đào nở
Còn gì chăng" Tôi bưng mặt khóc bên thềm cửa
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.