Thơ: Mưa

03/07/200500:00:00(Xem: 10581)
Khi mưa trút nỗi buồn
trắng lên bầu trời rộng.
Anh xâm nhập lòng tôi
gieo ý nghĩ bay bổng

trong gió lộng, xao xuyến
dòng trầm tư. Những giọt
mưa ướt nước, lướt thướt
làm lạnh cóng nỗi muộn

phiền nhợt nhạt không đứng
yên rùng rùng da thịt.
Những giọt mưa cất tiếng
thở dài, khua động cơn

khắc khoải, đánh thức trái
tim run rẩy không kề
mà hồn với hồn vẫn
đồng cảm. Ôi tiếng mưa

ca ngoài trời, trong lòng
tôi đè nặng, buộc ràng
nỗi cô đơn, nhớ nhung
quá đỗi là âu sầu.

Có phải mưa đã đặt
nụ hôn lạnh lên trái tim tôi.

@

NGUYỄN TUYẾT TRINH
06/30/2005
(http://thotanhinhthuc.com/)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bao năm không về thăm Phan Thiết bất chợt bâng khuâng nổi nhớ nhà
Mẹ ra biển động một mình Cuồng phong dội sóng, tình Cha lênh đênh
vẫn mãi xa những tháng năm
Chiều qua bỏ phố đi thơ thẩn Đốt thuốc nhìn mây- mây cứ bay
Tháng lạnh em chưa về cuối đông Hỏi thăm lối sỏi, bụi gai hồng
Rừng đã lâu rồi không dấu chân Trầm hương cổ lũy xót xa gần
Hỡi những kẻ mệnh danh đỉnh cao trí tuệ loài người Các ngươi đã làm một hành động tày trời
Tôi đang chuẩn bị mình cho một chuyến đi xa đời sống vẫn đầy bất ngờ không báo trước
Nơi này mình vẫn gặp nhau
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.