Thơ: Mưa

03/07/200500:00:00(Xem: 10589)
Khi mưa trút nỗi buồn
trắng lên bầu trời rộng.
Anh xâm nhập lòng tôi
gieo ý nghĩ bay bổng

trong gió lộng, xao xuyến
dòng trầm tư. Những giọt
mưa ướt nước, lướt thướt
làm lạnh cóng nỗi muộn

phiền nhợt nhạt không đứng
yên rùng rùng da thịt.
Những giọt mưa cất tiếng
thở dài, khua động cơn

khắc khoải, đánh thức trái
tim run rẩy không kề
mà hồn với hồn vẫn
đồng cảm. Ôi tiếng mưa

ca ngoài trời, trong lòng
tôi đè nặng, buộc ràng
nỗi cô đơn, nhớ nhung
quá đỗi là âu sầu.

Có phải mưa đã đặt
nụ hôn lạnh lên trái tim tôi.

@

NGUYỄN TUYẾT TRINH
06/30/2005
(http://thotanhinhthuc.com/)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
sớm mai lăn cổ xuống giường với tay đụng phải vô thường bóng đêm
Đây lời Phật dạy lâu rồi: "Ta xem chức tước, thứ ngôi trên đời
tôi đã nghe chúng gọi tôi bằng những tiếng cười sang sảng, bằng những tiếng khóc oán than, từ bên kia thế giới.
Đoàn xe địch chuyển quân rầm rộ Em nằm im theo dõi bên đường
Chỉ cần năm năm thôi Hòa bình đao phủ thủ
lại một tháng tư mòn mỏi đợi ngóng về Phan Thiết trôi mênh mông
Xưa nếu biết cuộc đời là cõi tạm Thì lối về đã theo dấu chân nai
Anh về Phan Thiết ngang Xuân Lộc, còn nhớ tháng tư hận ngút trời
có lần từ Mỹ về Phan Thiết theo bạn nhậu chơi tận Phú Long
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.