Thơ: Mưa

03/07/200500:00:00(Xem: 10607)
Khi mưa trút nỗi buồn
trắng lên bầu trời rộng.
Anh xâm nhập lòng tôi
gieo ý nghĩ bay bổng

trong gió lộng, xao xuyến
dòng trầm tư. Những giọt
mưa ướt nước, lướt thướt
làm lạnh cóng nỗi muộn

phiền nhợt nhạt không đứng
yên rùng rùng da thịt.
Những giọt mưa cất tiếng
thở dài, khua động cơn

khắc khoải, đánh thức trái
tim run rẩy không kề
mà hồn với hồn vẫn
đồng cảm. Ôi tiếng mưa

ca ngoài trời, trong lòng
tôi đè nặng, buộc ràng
nỗi cô đơn, nhớ nhung
quá đỗi là âu sầu.

Có phải mưa đã đặt
nụ hôn lạnh lên trái tim tôi.

@

NGUYỄN TUYẾT TRINH
06/30/2005
(http://thotanhinhthuc.com/)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo những dòng kinh dừa nước mọc Quê em nhà lá mái xiêu xiêu
Đêm qua không ngủ ta ngồi hát Bên cốc men nồng chếnh chống say
Ngọn nến này con thắp cho cha Ba mươi năm xiêu lạc quê nhà
Anh cũng biết ngày đi là mất mát Chút tình riêng gởi lại mắt sầu em
Ra đi làm chứng cho lịch sử Ra đi làm chứng cho ngày mai
Ngày xưa ấy tôi thường đi khắp xóm Ngủ lơ mơ bên gốc ổi trâm bầu
ba mươi năm, những ngày dài biệt xứ ta đến đây với nổi sầu lê thê
xin khóc giùm cho quê hương yêu dấu ba mươi năm, vẫn tang tóc nhục hèn
Gío thổi ta đi ngàn vạn dặm Bỗng dưng hào khí dậy Qui Nhơn
Hỏi tôi ngày ở Tam Quan Có ăn mè xửng em làm hay chưa"
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.