Gục

25/08/201618:50:00(Xem: 3058)

 

GỤC

 

Lạc lỡ quê xa ngượng nhớ quê nhà

Nơi đó yên bình, tình khơi đậm quá

Nỡ bỏ quê cha trầm nơi quê lạ

Run rẩy môi va vấp mùi xưa ấy…

 

Bao nhiêu đêm thui thủi bó gối đày

Hóng trăng vàng ru nỗi nhớ mộng say

Vò võ bóng loang mờ làn sương nhẹ

Rủ lá già vắt gối đọa bàn tay…

 

Rưng rức bóng gió vày xơ một dáng

Đâu lối về hỡi mộng mị sảng mê

Trăng vàng tưới những từng sợi dài thê

Phai tàn lạ - phai dầm dề cổ tích…

 

Đêm lạnh vắng co ro trong hoang tịch

Tiếng tầu đêm chợt… nghịch, vỡ niềm riêng

Tâm hồn vỡ những hư – thực đảo điên

Thu thêm gối gục mình miên man nấc…

 

Đêm nay có bao người được yên giấc

Bao người ngồi kiểm đếm bậc thang mình

Đã leo qua trong thống khổ lặng thinh

Rồi bó gối thả trìm trong cô độc…

 

22-07-2016

Nguyên Hữu

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Quỳnh hoa âm thầm nở Bóng đêm hờ hững rơi
Gió lên, Quấn quít vòm cây
Cho ta được ở tù trong qúa khứ Để ta về ngủ dưới ngọn Chư Xang
Hai mươi năm chẳng về Nam Hải Tôi ở trời Tây nhớ cửa Đông
Khi mưa trút nỗi buồn trắng lên bầu trời rộng.
Những người tuổi trẻ tôi vừa thấy Kênh kiệu ung dung đến học đường
Bé ba tuổi Sáng lên đồi theo bố
Tên Mông Cổ ngủ vùi trên ghế đá Chiều bên đường giục gĩa tiếng xe qua
Hỏi người còn hái hoa xuân Hồn thơ ý nhạc thơm lừng tóc mây
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.