MÊ SẢNG

20/04/201718:19:00(Xem: 5847)

 

MÊ SẢNG

 

Ta thương một sớm mai

Trăng sẽ tàn buồn bã

Tiếc già khô chiếc lá

Chán cảnh lặng buông dài...

 

Con sóng hát bi ai

Chuyện tình thuyền và bến

Bóng trăng tìm vừa đến

Hoá mấy vệt loang dài...

 

Dòng sông đợi ngày mai

Nỗi buồn vui đôi khúc

Chú cá nào chợt thức

Phá tan những hoang hoài...

 

Cây già móm mém nhai

Gắng thêm dòng nhựa sống

Mớm mầm non bé bỏng

Vửa nhú chửa hình hài...

 

Ta thương một đêm dài

Vắng lặng vừa giải phóng

Có bao loài mong ngóng
Một cuộc sống bắt đầu…

 

Ta ngấm một đêm ngâu

Con đường đi lầy lội

Ai quay về lạ lối

Bùn vấy nỗi sầu dài…

 

Cái lán nhỏ nhà ai

Thương chủ nhà túng thiếu

Chiếc áo vá muôn kiểu

Mà tâm hồn yêu thơ…

 

Người đi tìm giấc mơ

Nơi vườn hoang, ruộng rậm

Trong màn đêm đen sậm

Ta vướng bận mất rồi…

 

Ta lặng lẽ ngồi cười

Nhìn vùng trời ửng sáng

Nỗi buồn dài mê sảng

Một sớm mai… hạn lời…

 

18-04-2017

Nguyên Hữu

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Con cũng muốn về thăm lại má Thăm dòng sông Hậu nắng lưa thưa
Về đây con nước sông đầy Sóng xô mấy ngọn buồn lây mạn đò
Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ Có phải tôi viết đâu " Một nửạ
Ai có về ngang vùng Bốn xưa Xuống phà qúa bộ đến Cần Thơ
Tôi ngồi hít thở hơi ra hơi vô hơi dài hơi ngắn, xin cho đất trời
Mai đi qua núi mai xuôi biển Mai thắp sao trời mộng súng gươm
Tôi nhơ ùmùa xuân ấy Biển Hồ Khí trời tôi thở khí trời thơ
chuyện đời như giọt nước sông biển lại thành mây
Sáng nay về tới rừng Banhet Còn nhớ đồi cao dốc tử thần
Khi bỏ Đèo Nhông về với núi Ta làm mây ở cuối trời xa
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.