Thơ: Trừ Đi

29/04/200500:00:00(Xem: 8292)
Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ
Có phải tôi viết đâu " Một nửạ
Cái cần đưa vào thơ, tôi đã giết đi rồi !
Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười
Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ.
Tôi giết cái cánh sắp bay... trước khi tôi viết,
Tôi giết bão táp ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ
Và giết luôn Mặt trời lên trên biển,
Giết mưa và giết cả cỏ mọc trong mưa luôn thể.
Cho nên câu thơ tôi gầy còm như thế
Tôi viết bằng xương thôi, không có thịt của mình.
và thơ này rơi đến tay anh
Anh bảo đấy là tôi "
Không phải !
Nhưng cũng chính là tôi - Người có lỗi !
Đã giết đi bao nhiêu cái
Có khi không có tội như mình !

Chế Lan Viên (Rút từ Di cảo)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hỏi tôi ngày ở Tam Quan Có ăn mè xửng em làm hay chưa"
Con cũng muốn về thăm lại má Thăm dòng sông Hậu nắng lưa thưa
Về đây con nước sông đầy Sóng xô mấy ngọn buồn lây mạn đò
Ai có về ngang vùng Bốn xưa Xuống phà qúa bộ đến Cần Thơ
Tôi ngồi hít thở hơi ra hơi vô hơi dài hơi ngắn, xin cho đất trời
Mai đi qua núi mai xuôi biển Mai thắp sao trời mộng súng gươm
Tôi nhơ ùmùa xuân ấy Biển Hồ Khí trời tôi thở khí trời thơ
chuyện đời như giọt nước sông biển lại thành mây
Sáng nay về tới rừng Banhet Còn nhớ đồi cao dốc tử thần
Khi bỏ Đèo Nhông về với núi Ta làm mây ở cuối trời xa
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.